Editor: QR - diendanlequydon

“Anh biết trong lòng em vẫn còn oán trách ba mẹ em nhưng mặc kệ như thế nào em với họ đều chảy cùng một dòng máu, cho họ một cơ hội cũng là cho chính mình một cơ hội!”

“Chuyện khác không nói nhưng đến hôn lễ cũng muốn họ chúc phúc đúng không?”

“Hơn nữa, nếu sau này anh khiến em tức giận, em còn có thêm một chỗ để ngủ nữa!”

...

Hôm đó người đàn ông chống đỡ thân thể mỏi mệt khuyên bảo cô, ý định của cô chính là muốn Âu Bằng làm người trung gian, chỉ là không nghĩ tới anh sẽ làm được đến thế này. Ba mẹ Lam là người thế nào, có thủ đoạn thế nào cô là người rõ nhất. Khẳng định mấy ngày nay, anh ăn không ít đau khổ nhưng mà một câu oán giận anh cũng không nói, yên lặng chấp nhận tất cả.

Chóp mũi cô cay cay, buồn bực dựa trước ngực anh, nhẹ nhàng gật đầu, chờ đến lúc ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt ngủ say của anh. Cô nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, an tâm nằm trong lồng ngực của anh nhắm mắt lại.

Cách sinh nhật của Lam Thư Mặc còn có một khoảng thời gian nữa, khoảng thời gian này chính là để chuẩn bị điểm tâm cho buổi tiệc và đặt may lễ phục. Cũng may sau khi ba mẹ Lam biết Lam Bối Nhi sẽ tới, vội vội vàng vàng tìm nhà thiết kế thiết kế lễ phục cho bọn họ, bọn họ chỉ cần chuẩn bị những chuyện còn lại thì tốt rồi.

Lam Bối Nhi đau lòng người đàn ông của mình, suốt ngày bận rộn ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, quang minh chính đại nghỉ học tới tiệm làm trợ thủ. Vốn dĩ Âu Bằng không đồng ý nhưng Lam Bối Nhi nói chuyện với hiệu trưởng, xin thi cuối kỳ trước, nếu đạt tiêu chuẩn sẽ nghỉ sớm, Lam Bối Nhi vừa vặn đủ điểm đạt tiêu chuẩn làm Âu Bằng muốn nói gì cũng không nói được, rốt cuộc hiệu trưởng cũng đã đồng ý.

Chỉ có thể nói, có tiền thật tốt.

Trên thực tế Lam Bối Nhi cũng không giúp được cái gì, cô chính là sát thủ phòng bếp, vì vậy cuối cùng lại trở thành Âu Bằng phụ trách làm, cô phụ trách ăn, như vậy cuối cùng có thể tưởng tượng ra tất cả bánh ngọt trong buổi tiệc đều là khẩu vị yêu thích của con mèo thèm ăn nào đó...

“Âu Bằng, anh làm bánh ăn ngon như vậy vì sao không tự mở cửa hàng vậy?” Lam Bối Nhi “ngoàm” một miếng, ăn xong một cái bánh kem nhỏ, ăn bánh ngọt thật là hạnh phúc nha ~~~

“Anh không thích hợp để mở cửa hàng, anh chỉ biết làm bánh ngọt kiểu Tây.” Vốn dĩ không phải Âu Bằng không nghĩ tới việc mở cửa hàng nhưng là bản thân anh giống như là người làm bằng kẹo đường, tính tình mềm mại lại dễ mềm lòng như vậy làm sao thích hợp để mở cửa hàng, cuối cùng còn không mệt chết hay sao?

“Không không không, bây giờ anh có em! Sau này chúng ta mở một nhà cửa hàng, anh làm bánh kem của anh, em coi như là bà chủ!” Cô cũng nghĩ kỹ rồi, cô muốn đem người đàn ông ưu tú như vậy giấu đi. Nếu sau này Âu Bằng nghiên cứu ra vị mới không có người ăn, cô sẽ kêu một đám tiểu đệ của cô đến đây ăn sạch sẽ! Nhưng mà Âu Bằng làm cái gì đều ăn ngon, như thế nào sẽ không có người mua chứ ~~~

“Được, nếu thật sự mở cửa hàng, anh sẽ chờ em phát tiền lương cho anh!” Âu Bằng cũng không coi lời này là sự thật, hai người đều không phải là người có tiền tiết kiệm chứ đừng nói là mở cửa hàng! Cho dù có mở cửa hàng cũng không biết kinh doanh!

Bạn nói dựa vào Lam gia? Không không không, muốn dựa vào thì đã sớm nói cần gì phải chờ tới bây giờ, hai người này đều có một tính giống nhau, đó chính là đều có sự kiêu ngạo, không dễ dàng tiếp thu sự bố thí của người khác.

Nhưng mà lúc này Âu Bằng thật sự coi thường Lam Bối Nhi, phải biết rằng Lam gia buôn bán đã lâu, Lam Bối Nhi lại là con cháu đời sau làm sao không di truyền một chút gien chứ?

Suy nghĩ của hai ngòi bọn họ căn bản không ở cùng một kênh, nhưng nhìn qua ngoài ý muốn tốt đẹp.

Ô ô ô, lão đại! Cô đừng chỉ lo ăn, cô để chúng tôi cũng ăn một chút đi! Đã mang theo một đám cu li miễn phí lại còn không cho ăn cái gì ~~~ Lời của một đám tiểu đệ làm cu li miễn phí.