Từ cửa truyền đến một giọng nữ kiêu ngạo bá đạo, không đợi cha mẹ Lam mở miệng đã nghe thấy vài tiếng “Bốp bốp bốp”, toàn bộ mấy người vệ sĩ cao lớn đã bị quật ngã.

“Keng ~” một cây gậy bóng chày được đặt trên mặt bàn pha lê, Lam Bối Nhi mang theo khoảng mười mấy tiểu đệ, động tác nhất trí đứng phía sau lưng cô, mỗi người đều cầm gậy gộc.

Tư thế của Lam Bối Nhi vô cùng lưu manh, một chân đạp lên bàn, khuỷu tay chống đầu gối, nhìn tay của Dương Đạm Họa vẫn đang bắt lấy cổ áo Âu Bằng, cười đến rợn người, giọng điệu dịu dàng nhưng đáng sợ: “Hai người đang làm cái gì vậy?”

“Ha ha ha, mẹ thấy cổ áo của cậu ta hơi nhăn nên sửa sang lại giúp cậu ta, có phải hay không, hả?” Dương Đạm Họa rất xấu hổ, gượng cười hai tiếng, làm bộ làm tịch sửa sang lại cổ áo bị bà làm nhăn, lúc nói đến câu “Có phải hay không?” nhìn chằm chằm Âu Bằng, đến tận khi Âu Bằng gật đầu mới thu hồi tầm mắt. Ngồi bên cạnh, Lam Thư Mặc thu hồi bộ dáng lười nhác lúc nãy, lưng ưỡn thẳng tắp, làm bộ đứng đắn.

“Anh không sao chứ? Bọn họ có làm gì anh không?” Bối Nhi dịu dàng hỏi đông hỏi tây, đôi mắt còn không yên tâm rà quét trên người Âu Bằng: “Không có chuyện gì chúng tôi đi trước! Âu Bằng, chúng ta đi!”

“Bối Nhi...” Dương Đạm Họa thật không cam lòng nhưng mà lời nói còn chưa nói ra đã bị Lam Bối Nhi vô tình cắt đứt.

“Đúng rồi, lần sau tôi lại nhìn thấy hai người quấy rầy bạn trai của tôi, tôi không ngại phá hủy mấy nhà hàng trên đường Trung Hoa đâu!” Nói xong còn phất phất cây gậy bóng chày trong tay.

Nhìn thấy thái độ hoàn toàn trái ngược, cha mẹ Lam chỉ có thể nói là tan nát cõi lòng!

Mặc kệ biểu tình suy sụp của cha mẹ Lam ở phía sau, cô trực tiếp lôi kéo Âu Bằng chạy lấy người, mười mấy tiểu đệ cũng đuổi kịp sau lưng.

Lam Bối Nhi không phải động vật máu lạnh, sau khi rời đi trong đầu vẫn không ngừng thoáng hiện ra biểu tình của cha mẹ Lam, trong khoảng thời gian ngắn cô vô cùng bực bội, thói quen lấy thuốc ra định hút.

“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, đừng hút.” Âu Bằng vẫn không nhịn được, anh thật không thích bộ dạng này của cô, nhìn thấy cô như vậy trong lòng anh vô cùng chua xót.

Bàn tay của Lam Bối Nhi dừng một chút, sau đó giống như không có việc gì vò nát điếu thuốc còn chưa kịp hút, thuốc lá còn trong bao và bật lửa cũng bị ném cho tiểu đệ phía sau lưng.

Toàn bộ tiểu để phía sau đều bị hành động này làm cho kinh ngạc, ở trong ấn tượng của bọn họ, nếu ai mà dám khuyên lão đại như vậy, cơ bản sẽ bị đánh đến chết khiếp, nửa tàn nửa phế, người đàn ông không biết từ nơi nào nhảy ra lại không có việc gì!

Lão đại, xảy ra chuyện gì với cô vậy? Hoàn lương sao? Đây là tiếng lòng của toàn bộ đám tiểu đệ.

“Chúng ta đi trước, các ngươi nên làm gì thì làm đi!” Bỏ rơi mọi người trực tiếp đi rồi.

Các tiểu đệ rất bất đắc dĩ, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Lão đại, có phải cô quên mất chiều nay chúng ta còn một trận đánh hội đồng hay không vậy? Lão đại~

“Tối nay muốn ăn cái gì? Từ từ về nhà nấu cho em ăn được không?”

Bàn tay bị nắm lấy trấn an, nụ cười dịu dàng và bao dung trên mặt anh khiến hốc mắt của cô lập tức đỏ lên. Thế là “ầm” một tiếng, người đàn ông bị ấn lên tường, Lam Bối Nhi vòng lấy cổ anh, hôn lên môi anh.

Một nụ hôn ướt át nồng cháy, tay của Âu Bằng đặt ở hông cô không tự giác siết chặt, sau đó lại không phân rõ ai vội vàng hơn ai, trong khoảng thời gian ngắn hai người hôn nhau đến khó chia lìa.

Người qua đường cũng chỉ cảm thấy đây là một đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt, còn có người hiểu chuyện huýt sáo vỗ tay.

“Chúng ta về nhà tiếp tục được không?” Âu Bằng thở hổn hển, mũi đụng mũi vô cùng thân mật! Anh không thói quen ở trước công chúng làm những chuyên thân mật như vậy, huống chi bây giờ khuôn mặt của cô ửng hồng, dáng vẻ mê người lại ngon miệng như vậy, anh không muốn cho người khác nhìn thấy.

“Được.”

Này này này, có phải hai người đã quên cái gì rồi hay không? Tiếng lòng của cây gậy bóng chày bị vứt bỏ