Editor: QR2 – diendanlequydon

Lang Kỳ và Hổ Hùng biết Kim Bằng đang theo đuổi Hải Bối Nhi, bọn họ đối với chuyện này đều là mở một con mắt nhắm một con mắt. Hiện tại giống cái không nhiều lắm, bọn họ đều đã có thói quen một thê nhiều phu, hơn nữa an toàn của Hải Bối Nhi cũng bảo đảm hơn, nhưng mà sau này vẫn phải phân lớn nhỏ, đây chính là vấn đề liên quan đến chuyện ăn thịt.

“Bối Nhi, trái cây này có cái gì đẹp đẽ? Cũng không đẹp bằng ta!” Kim Bằng rất bội phục Hải Bối Nhi, sau khi tiếp xúc mới biết được những món đồ ăn ngon như vậy đều do một mình nàng làm ra, hắn cũng thật ghen ghét những thứ hoa cỏ, trái cây đó, ánh mắt Hải Bối Nhi đều nhìn chằm chằm mấy thứ này cũng không liếc hắn một cái!

“…” Hải Bối Nhi thật sự không có lời nào để nói, nàng thật sự không muốn nhìn thấy Kim Bằng, trên người hắn tất cả đều là lông chim bảy màu hoa mỹ, cũng sắp phát sáng làm mù đôi mắt của nàng rồi có được hay không?

Một trận gió thổi qua, Kim Bằng lập tức trở nên cảnh giác, tuy Hải Bối Nhi cũng ngửi thấy được mùi hương không giống bình thường.

“Đây là…”

“Mùi máu tươi! Chúng ta đi trước!” Kim Bằng hóa thành hình thú, móng vuốt sắc bén dùng sức bắt lấy Hải Bối Nhi nhưng lại không thương tổn nàng, mà bay về phía bộ lạc. Nếu chỉ có một mình Kim Bằng, hắn sẽ không lập tức hoảng sợ chạy trốn như vậy, hắn sợ nhất chính là Hải Bối Nhi sẽ xảy ra chuyện.

Bây giờ Kim Bằng cực kỳ hối hận, vì muốn cùng Hải Bối Nhi đơn độc cùng nhau, bất tri bất giác hắn đã dẫn nàng tới nơi xa, nơi này không gần bộ lạc, ngay cả chính hắn cũng phải bay hơn một giờ, hơn nữa hắn quá kiêu ngạo, mang theo một người hắn sẽ bay không cao, tốc độ của đối phương rõ ràng không kém hơn hắn.

Hải Bối Nhi đung đưa giữa không trung rất khó chịu, nàng cũng không thể động đậy miễn cho ảnh hưởng đến Kim Bằng. Đột nhiên, trước mắt nàng tối sầm, rồi sau đó bị cái gì đó đánh rơi xuống mặt đất, nàng bị té choáng váng mặt mặt, cảm giác nửa người của mình đều mất đi tri giác.

“Bối Nhi!” Kim Bằng vội vàng bay qua, hắn cũng không chịu nổi, lúc nãy cũng bị tên kia đánh nội thương một chút, khóe miệng vương một tia vết máu.

“Ta không có việc gì, khụ khụ, ngươi nhanh chóng trở về bộ lạc cầu cứu!” Lúc này nàng chính là gánh nặng, nếu thật sự chết đi, cùng lắm thì chính là nhiệm vụ thất bại bị nhốt trong phòng tối, nhưng mà nếu Kim Bằng chết thì đó là chết thật sự.

“Không được, ta không thể trở về một mình!” Kim Bằng nâng Hải Bối Nhi dậy vẫn muốn mang nàng về.

“Ta có biện pháp có thể khiến cho nó không thể thương tổn ta, ngươi chắc đã từng nghe nói một mình ta sinh sống trong rừng rậm Di Nguyệt hơn hai tháng chứ? Ngươi đi về trước gọi người, rồi mới tới cứu ta!” Chịu đựng đau đớn nói một mạchg, đây là cái cớ duy nhất nàng có thể nghĩ đến.

Kim Bằng đã từng nghe nói qua chuyện này, hắn có chút không tin nhưng mà nhìn thấy thái độ kiên quyết của Hải Bối Nhi, vẫn rời đi.

“Bối Nhi, nếu bình an trở về cũng ký kết khế ước với ta được không?” Không chờ Hải Bối Nhi trả lời, hắn đã bay đi, không biết có phải ảo giác của Hải Bối Nhi hay không? Hình như nàng thấy được Kim Bằng rơi lệ.

Hải Bối Nhi không có ý đồ chạy trốn, nàng sợ chọc giận địch nhân không biết này, một con mãng xà lớn xuất hiện trước mắt nàng, có thể nhìn ra nó dài mười mấy mét, lần này nàng đã biết nó hạ hai người nàng như thế nào.

Đầu rắn thật lớn tới gần Hải Bối Nhi, lưỡi rắn đảo qua toàn thân của nàng, nàng có thể cảm giác được sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, có lẽ con rắn này một miếng nuốt chửng nàng cũng không cần ợ một cái nữa.

Nhưng mà con rắn này rõ ràng không có hứng thú muốn ăn thịt nàng, ngửi thấy mùi hương trên người nàng, có chút hưng phấn cuốn nàng lên rồi chạy như bay vào sâu trong rừng.