Editor: Trầm Âm

Trong lúc y tá tiến vào thay đổi bình truyền nước, An Lãng năm lần bảy lượt xem xét điện thoại cá nhân của chính mình, bất quá rõ ràng cũng không có người nào gọi điện thoại cho hắn.

Trong lúc đó điện thoại Minh Ca thế nhưng vang lên hai lần, đều bị Minh Ca cắt đứt.

“Muốn nghe thì cứ nghe!” Một khi đối lập, càng thêm hiện rõ chính mình là người cô đơn, An Lãng không kiên nhẫn nhíu mày.

Vì thế thời điểm điện thoại vang lên lần nữa, Minh Ca quyết đoán ấn nghe.

“Bảo Bảo, em gọi điện thoại cho anh làm cái gì, anh đã nói qua chúng ta đã chia tay, em không cần tự cho là thông minh, ý đồ dùng phương thức này tới quấy rầy sinh hoạt của anh……”

Chờ Tạ Ngọc lải nhải nói xong, Minh Ca mới nói, “Tạ tiên sinh, tin tức hôm qua anh có tính toán gì không?”

“Chuyện của chúng ta, đoạn thời gian sau anh sẽ tìm một cơ hội thích hợp nói với truyền thông, em không nên chính mình tự đi tìm đường chết mà tìm truyền thông!”

“Tạ tiên sinh, tốt nhất anh nên xem một chút tin tức, một lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại lại cho anh. Mặt khác, ngày hôm qua tôi cũng đã đáp ứng anh chuyện chia tay, bồi thường anh đưa, tôi cũng thực vừa lòng, cũng sẽ không bởi vậy mà đổi ý.”

Minh Ca nghe xong điện thoại, cũng không rảnh đi nhìn sắc mặt An Lãng, lại tiếp tục xem kịch bản của chính mình, đối với loại tin tức này của cô, cô lại không có thành tựu nào ra hồn, không có hậu trường là Tạ Ngọc, công ty đối với cô khẳng định sẽ bỏ rơi, hiện giờ cô cũng chỉ có thể dựa vào cái phim thần tượng này để khắc phục khó khăn, tự nhiên phải tốn chút công phu làm chính mình diễn thật xuất sắc.

Điện thoại không đến một phút sau lại vang lên, vẫn là Tạ Ngọc, Minh Ca nghe máy, di động còn chưa đưa đến tai đã nghe được âm thanh giận dữ của Tạ Ngọc.

“Nam nhân kia là ai? Minh Ca, cô làm tốt lắm, một mặt cùng tôi ở bên nhau, một mặt còn câu một con cá khác, trước kia tôi đúng thật là đã nhìn nhầm cô, không biết cô lại có năng lực như vậy……”

Minh Ca kỳ thật nghĩ không ra, vì cái gì rõ ràng đây là người đàn ông khí vận tận trời, mạch não lại không bình thường như thế này, blah blah nửa ngày đều không có nói đến trọng điểm.

Hơn nữa Minh Ca nghe được Tạ Ngọc bên kia rõ ràng còn có thanh âm của An Hữu Lam, “Đàn anh, anh đừng tức giận, may mắn anh cùng cô ta chia tay, bằng không hình tượng anh giữ bao lâu nay đều bị cô ta phá hủy.”

Minh Ca đưa điện thoại di động ra xa tai mình một chút, nghe bên kia kẻ xướng người hoạ nói xong, lúc này mới mở miệng, “Tạ tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, ngày hôm qua tôi đi nhờ xe của An Hữu Lam, lái xe chính là anh trai cô ta. Ngày hôm qua, An Hữu Lam nửa đường có việc xuống xe, anh có thể cùng cô ta đối chất một chút. Tôi bảo anh gọi điện thoại lại đương nhiên cũng không phải bởi vì việc này, mà là ngày hôm qua đến bây giờ, fans của anh luôn chửi mắng tôi, tôi sợ anh lại không ra mặt nói cái gì, những fans đó sẽ càng làm ra nhiều hành động điên cuồng hơn.”

Bên kia điện thoại bắt đầu trầm mặc.

Một lúc sau, thanh âm Tạ Ngọc đã trở lại bình thường trả lời, “Tôi đã biết, tôi sẽ xử lý việc này.”

Nghe thấy câu trả lời này, Minh Ca nhẹ nhàng thở ra, cô cho rằng chính mình còn phải hao một0 chút nước miếng nữa cơ. Cúp điện thoại, cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa sạch tay, Minh Ca lúc này mới đem bình giữ nhiệt mở ra, múc cho An Lãng một chén canh xương sườn, “Không uống nhanh thì nó sẽ nguội đó, tự anh uống đi!”

Di động An Lãng ở thời điểm này bất ngờ vang lên, hắn liếc Minh Ca, Minh Ca thức thời buông chén đi ra ban công.

Hẳn là An Hữu Lam gọi tới, dò hỏi về sự tình tai nạn ngày hôm qua.

Minh Ca cách khá xa, không nghe được thanh âm của An Hữu Lam, chỉ có thể căn cứ vào thanh âm mơ hồ của An Lãng mà đoán được đại khái.

Ngay từ đầu tâm tình An Lãng rất tốt, không ngừng trấn an An Hữu Lam rằng chính mình không có việc gì, bất quá một lúc sau, cũng không biết An Hữu Lam nói gì, An Lãng trầm mặc, phòng bệnh nháy mắt liền lâm vào trạng thái an tĩnh. Dù đang đứng ở bên ngoài cửa sổ, Minh Ca cũng có thể cảm giác được tầm mắt An Lãng dừng trên người chính mình.

An Lãng trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nói "được" sau đó cắt đứt điện thoại.

Minh Ca mẫn cảm phát hiện được sau cuộc điện thoại này, tâm tình An Lãng không chỉ không tốt, ngược lại càng kém, hơn nữa cuộc điện thoại này tựa hồ cùng chính mình còn có điểm quan hệ. Chẳng lẽ An Hữu Lam muốn An Lãng đối phó chính mình?

Hẳn là không nhanh như vậy đi, hơn nữa lần này chính mình cũng không có đi phá hư quan hệ giữa Tạ Ngọc cùng An Hữu Lam nha, theo lý thuyết còn chưa tới thời điểm An Lãng ra tay đi.

Minh Ca ở ban công hứng gió một hồi lâu, lúc này mới làm như không có việc gì trở lại trong phòng, đem chén canh xương sườn đưa cho An Lãng, “Muốn uống một chút không?”

“Cô muốn làm cái gì?” An Lãng cũng không có lấy, ánh mắt hắn sắc bén như đao dừng trên mặt Minh Ca, tựa hồ muốn đem Minh Ca nhìn thấu.

“Sao?” Minh Ca nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ nhìn lại An Lãng, cũng không bị ánh mắt hắn làm cho hoảng sợ.

“Mới sáng sớm cô liền đến đây ở trước mặt tôi xoát độ tồn tại, cô có mục đích gì!” An Lãng cũng không phải là một người có kiên nhẫn, đặc biệt là đối với phụ nữ, thời điểm hắn nói lời này, đáy mắt đã xuất hiện âm trầm cùng u ám.

“Tôi tưởng tôi đã nói với anh rồi, tôi đối với Tạ Ngọc đã không còn hứng thú, đối với người phụ nữ hiện tại của Tạ Ngọc càng không có hứng thú.” Minh Ca khẽ mỉm cười, rõ ràng là lời nói nghiêm trang, cô lại nói rất nhẹ nhàng, “Về sau tôi chỉ muốn trở thành một diễn viên tốt.”

“Vậy thì liên quan gì tới tôi!” An Lãng duỗi tay liền đem chén canh xương sườn quét rơi trên mặt đất, “Cút đi, đừng để tôi lại nhìn thấy cô.”

“Hừ, đi thì đi, anh cần gì phải cầm chén quăng trên mặt đất, uổng công tôi hầm ba giờ, lại cực khổ đem đến cho anh, tôi lén lút trang điểm thành như vậy dễ dàng sao, chính tôi còn chưa được uống một ngụm.” Minh Ca tức giận đứng dậy, cầm túi thu thập kịch bản của chính mình.

Cửa bang một tiếng khép lại, An Lãng theo bản năng ngẩng đầu, nhìn cánh cửa đã đóng chặt, lại nhớ tới em gái mình từng nói bởi vì sợ hãi bị phóng viên chụp lén, cho nên không thể tới bệnh viện thăm hắn, môi hắn nhất thời gắt gao mím lại, ánh mắt chuyển qua bình giữ nhiệt đựng canh xương sườn.

Hầm ba giờ sao?

Đột nhiên có chút đói bụng, hắn duỗi tay, tính toán đi xem bình giữ nhiệt còn thừa chút canh nào không.

Cửa ngay lúc này lại bị mở ra lần nữa, Minh Ca ló đầu, cô mang theo mũ, lại đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt to nhấp nháy, “Bình nước biển cũng sắp truyền hết rồi, anh khoan hãy ngủ, kỳ thật nếu anh ngại không ai cùng anh nói chuyện, có thể kêu hai tên vệ sĩ vào trong phòng.”

An Lãng trừng mắt nhìn cái người phụ nữ muốn tìm đường chết này, xua tay, “Cút!”

“Tôi cũng không phải không muốn, anh cho rằng có thể dễ dàng lăn như vậy sao, hừ!” Minh Ca bất mãn nhíu mày, bang một tiếng lại đóng cửa lại.

An Lãng trừng mắt nhìn cánh cửa, xác nhận nó sẽ không mở ra nữa, lúc này mới lại đem ánh mắt chuyển qua bình nước biển, đúng là đã gần hết rồi, thế mà chính hắn cũng chưa để ý tới.

Nhất thời lại nghĩ đến lời nói cuối cùng của An Hữu Lam, muốn hắn tìm một cơ hội gặp lại Minh Ca, mục đích để hắn cùng Minh Ca có thêm vài tấm ảnh chụp thân mật. Bởi vì sự việc lúc trước Tạ Ngọc đã giúp Minh Ca làm sáng tỏ, cũng bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn không thể cùng Minh Ca chia tay, cho nên An Hữu Lam bồi thêm ít lửa, không nghĩ tới cũng đạt được mục đích!

Hết chương 13.

31/08/2020