Nhược Vũ tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm trên chiếc giường gỗ điêu khắc tinh xảo, nàng nhìn xung quanh ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Nàng nhớ ở trong giấc mơ bị trắc phi Tô Linh Nguyệt khinh thường, hãm hại, tra tấn còn bị Hàn ca ca không tin tưởng bỏ mặc sau cùng chết đi...chuyện sau đó nàng không nhớ nữa nhưng tỉnh dậy bản thân lại ở nơi xa lạ.

Cung nữ bên ngoài đi vào chuẩn bị thay thuốc giúp Nhược Vũ thì thấy nàng tỉnh lại chạy đi mất,

??? Nhược Vũ lại ngơ ngác?

Bên ngoài lại xuất hiện lão bà chính là thái hậu, bà nhanh chân đến ôm chằm lấy Nhược Vũ run rẩy rồi lại áp tay nhăn nheo sờ mặt nàng

" Con là Phượng Nhược Vũ? con là người Phượng gia đúng không?"

Nhược Vũ bất ngờ cúi mặt nước mắt lặng lẽ rơi trên tay thái hậu cảm xúc không thể thốt thành lời gật nhẹ đầu

" Được rồi ai gia làm chủ cho con, những chuyện khác ai gia tính sẵn giúp con rồi. Dù nó là con của ai gia nhưng đã làm con ra nông nỗi này đừng mong đụng đến con nữa"

Thái hậu căn dặng Nhược Vũ một lúc lại đi, Nhược Vũ đi lại gương đồng nhìn vào trong,

gương mặt nàng như trước đây,không phải là nữ nhân đầy máu đau khổ trong giấc mơ đó... chắc đó là giấc mơ báo mộng cho nàng nếu tiếp tục cùng Hàn ca ca...

____________

Thời điểm trong thấy Cửu Thanh Hàn đã là nửa năm sau khi nàng tỉnh dậy từ giấc mơ kì lạ đó, gương mặt không chút cảm xúc lướt qua hắn,

Cửu Thanh Hàn ngẩn người nhìn nữ nhân trước mắt trong lòng rối loạn.

Tại sao lại giống nàng ấy như thế?

Hắn đưa tay muốn kéo nàng lại xác nhận nhưng bị ánh mắt tựa như chưa từng quen biết ấy nhìn thấu tâm can đành bỏ tay xuống nhìn theo bóng lưng Nhược Vũ tâm can đau đớn.

Trước đây hắn đối xử với nàng không tốt bây giờ nàng mất đi, hắn có thể khẳng định nữ nhân này là Phượng Nhược Vũ của hắn nhưng hắn sợ ánh mắt đó, ánh mắt triệt để mất đi tình cảm dành cho hắn.

Đi đến một đoạn cung nữ bên cạnh tò mò lên tiếng hỏi

" Tiêu Dao quận chúa người có quen với Hàn vương sao? "

Nhược Vũ lạnh giọng phun ra một từ

" không"

Nhược Vũ bây giờ là quận chúa cao quý người người ngưỡng mộ, nàng kể tất cả mọi chuyện trước mặt hoàng đế nhưng lấy ân điển là làm một quận chúa không cần khôi phục thành Phượng Nhược Vũ tất cả đất đai Phượng gia chia cho dân chúng.

Hoàng đế nhìn thấy khả năng giải quyết tình hình liền cho Nhược Vũ vào triều nghị sự, dù các đại thần phản đối việc nữ nhân vào triều cùng bàn bạc nghị sự nhưng dưới uy áp của hoàng đế chỉ có thể nhắm mắt im lặng.

Tô gia diệt tộc một cách bí ẩn, Tô trắc phi lại mất tích chỉ còn lại hoàng hậu trong cung điên điên dại dại luôn miệng nói " cứu ta, hắn đến rồi. Cứu ta, hắn sẽ giết ta...". Có lần hoàng hậu còn dùng trâm giết chết cung nữ, hoàng thượng cũng hết cách đành đưa vào lãnh cung.

Thái hậu nhiều lần tìm người lo đại sự giúp nàng nhưng mọi nam nhân nhìn thấy vẻ mặt của nàng liền sợ hãi... ai lại muốn lấy một mỹ nhân băng sơn cao lãnh?

Cửu Thanh Hàn về phủ lại bước đến Đông viện ôm lấy cầm cười điên dại một mòi lửa đốt Đông viện bình tĩnh ôm lấy đàn trong đám lửa thì thầm

" a Nhược ta đi trước nàng nhé, kiếp sau chúng ta cùng nhau tương phùng... ta nhất định sẽ tìm được nàng "

Đời sau giai thoại không còn ca ngợi vương gia bỏ vinh hoa phú quý quyền lực chỉ để được ở bên cầm sư, giai thoại ấy đã chuyển thành Tiêu Dao quận chúa làm sao góp công xây dựng cống hiến vì giang sơn.

hoàn.