Lãnh Minh toàn thân mệt mỏi ngồi thả lỏng toàn thân tựa vào ghế sofa mềm mại.
Trong 1 tháng nay Lãnh Minh đã từng bước từng bước thâu tóm các thế lực ngầm và giải quết 1 số tàn dư của Giang Tuyển và Giang Huyên trong Hắc Long Bang.
Đương nhiên cậu cũng chỉ đứng ở 1 vị trí như quân sư của Hắc Long Bang mà lại là 1 cái gai trong mắt tổ chức của Giang Tuyển.
Lãnh Minh đây chính là muốn trọc phiền phức cho 2 nam nữ9 mà thôi còn mấy cái kiểu dẫn đầu hắc đạo và làm người đứng ở đỉnh vinh quang thì quả thực không phải lý tưởng của Lãnh Minh.
Thật sự là 1 tháng bận tối mắt tối mũi để gây phiền phức cho Giang Tuyển và Giang Huyên, ngay lúc này toàn thân của cậu như vị rút hết sức lực.
Quanh thân cậu lộ ra 1 khí chất ôn hòa, mềm mỏng nhưng lại làm đối phương không giám xem nhẹ.
Động tác của cậu cũng chỉ coi như không nhanh không chậm ngồi thẳng dậy.
Bàn tay nhỏ nhắn tinh tế của cậu thành thục khui chai rượu vang đỏ trêи bàn rồi ưu nhã rót ra 2 ly thủy tinh.
Cậu cầm lấy 1 ly lắc sóng sánh trêи tay rồi từ từ thưởng thức.
Cảnh đẹp ý vui!
Sau khi nhấp được 1 ngụm, cậu hơi ngả về phía sau.
Giọng nói thanh triệt, trong trẻo của cậu vang vọng cả căn phòng.
Ánh mắt của cậu cũng vẫn là 1 cảm xúc lẳng lặng, bình thản không có 1 gợn sóng nào, tựa như thế gian không có gì trói buộc làm cậu lưu luyến, quan tâm.
- Không định ra uống 1 ly rượu hay sao?
Từ phía góc khuất đằng sau cậu bước ra 1 bóng người thon dài, chững trạc.
Người đàn ông 1 mặt âm trầm, khó lường có phần nhếch nhác ở lần đầu gặp ở ngay lúc này khi cậu nói ra câu đấy lại bớt đi mấy phần khí thế, làm cho con người hắn ta trở nên lười nhác, bất cần.
Hắn ta rất tự nhiên đi về phía cậu ngồi ngay xuống bên cạnh cậu.
Hắn cũng không có bất kì 1 động tác dư thừa nào.
Đôi tay to lớn, với những đốt xương tinh tế cũng từ từ nhấc ly rượu trêи bàn về phía mình nhấp 1 ngụm.
Lãnh Minh cũng không vội, chờ hắn nhấp xong 1 ngụm rượu mới nghiêng đầu dựa vào người hắn buông lời trêu trọc.
Người của Lãnh Minh tựa vào ngực của Tần Trạm, đầu cậu ngửa ra phía cổ phun hơi nóng.
Hành động lúc này của cậu quả thực có thể so sánh với đại hán lưu manh đang trêu trọc, ức hϊế͙p͙ con gái nhà lành!
- Hôm nay đến tìm tôi là muốn lấy thân báo đáp ah?
Mặc dù biểu cảm trêи mặt vẫn là không có sự thay đổi nào nhưng Lãnh Minh dựa vào người hắn lại cảm giác động tác của hắn có chút cứng ngắc, nhưng cũng chỉ là sự cứng ngắc vì bị bất ngờ chứ ngoài ra cũng không có cái gì gọi là phản cảm.
Nhưng ngoài hành động cứng ngắc của Tần Trạm nếu mà nhìn từ phía ngoài vào sẽ thấy vành tai của hắn lúc này đã có màu phiếm hồng mặc dù kéo dài không lâu.
Tần Trạm khi nghe Lãnh Minh nói ra câu đấy hắn khá bất ngờ nhưng nhiều hơn hắn có phần rạo rực, mong chờ.
Sau khi trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ đấy thì chính Tần Trạm hắn cũng dật mình.
Hắn hình như đây là rất muốn tiếp cận với Lãnh Minh, hắn muốn trở thành 1 phần trong cuộc sống của cậu!
Trong 1 tháng qua Tần Trạm hắn thừa nhận rằng chưa 1 phút nào trong đầu hắn không xuất hiện hình bóng của cậu.
Hắn cũng đã suy nghĩ thực nhiều về mối quan hệ của mình và Lãnh Minh.
Hắn quả thực cũng là không xác định được mình đây là muốn cùng Lãnh Minh xác định mối quan hệ như kiểu tình cảm kia hay không.
Nhưng ngay lúc này hắn cảm thấy 1 điều chắc chắn hắn chỉ muốn Lãnh Minh, hắn chỉ muốn cùng cậu làm mọi việc, hắn cũng chỉ có thể buông lỏng cảnh giác hoàn toàn khi ở bên cạnh cậu.
Chính hắn cũng không biết tại sao mặc dù đây chỉ là lần thứ 2 gặp mặt nhưng hắn chính là cảm thấy hoàn toàn tin tưởng cậu, muốn dựa dẫm vào cậu theo 1 thói quen, 1 bản năng ăn sâu từ tận tâm hồn.
Lãnh Minh vẫn chỉ lẳng lặng dựa vào người hắn, cậu nói câu kia cũng chỉ là buột miệng buông lời trêu ghẹo hắn ngoài ra cũng không mong chờ hắn trả lời.
Mãi 1 lúc sau cảm tưởng sắp ngủ, bỗng dưng Lãnh Minh nghe từ trêи đầu có 1 tiếng " Ừ " nhẹ.
Tần Trạm hắn đây là đồng ý với việc lấy thân báo đáp!
Sau khi Lãnh Minh nghe được 1 chữ " Ừ " phát ra từ miệng hắn, cậu cũng chỉ lẳng lặng nhắm mắt, trêи môi bất giác kéo lên 1 đường cong xinh đẹp.
Cậu cứ vậy an ổn tựa vào lòng hắn mà thϊế͙p͙ đi.
Hình như việc chấp nhận "hắn" bước vào cuộc sống của Hạ Minh Khuê cô cũng không khó như vậy!
"Hắn" bất giác làm Hạ Minh Khuê cô buông bỏ được 1 phần cảnh giác.
Và từ tận thâm tâm mặc dù "hắn" luôn không nhớ cô nhưng vẫn luôn cố chấp mà ỷ lại cô, bảo vệ cô và tin tưởng cô.
Người này Hạ Minh Khuê cô đã thông suốt, người này cô nhận định!
Tất nhiên hắn cũng đã không còn cơ hội buông bỏ, và rời khỏi cô!