Lần nữa mở mắt ra, Lãnh Minh mở cửa đi ra khỏi xe, đập vào mắt cậu lúc này là 1 ngôi biệt thự theo phong cách Châu Âu.
Từ cổng biệt thự cũng được gắn vào những thiết bị công nghệ cao ngoài ra còn có không ít các vệ sĩ ở ngoài đề phòng có kẻ trà trộn.
Lại nói đến ở đây trừ những người thật sự tin tưởng và vượt qua rất nhiều lần chọn lọc thì căn bản không thể biết được đây là nơi ở của Lãnh Thiên.
Ngay khi bước xuống xe Lãnh Minh cảm thấy có 1 vật thể lạ màu trăng trắng đang ngắm chỗ mình mà phi.
Theo bản năng cậu nhanh chóng dịch sang 1 bên tiếp đó 1 tiếng " bịch".
Ngay sau tiếng động vừa vang lên là 1 âm thanh ai oán truyền đến.
- Tiểu hài tử! Con đây là ghét bỏ cha sao? Đã 15 tiếng 57 phút 43 giây cha chưa nhìn tiểu hài tử! Nhớ chết ta....0
Tiểu hài tử? Cái kiểu xưng hô quỷ quái gì đây!
Lãnh Minh bình tĩnh xoay người nhìn lão gia tử đằng sau.
Lão gia tử gương mặt tầm cỡ 50, mặc dù để lại khá nhiều dấu vết của năm tháng nhưng vẫn không thể che đậy được đường nét sắc xảo trêи gương mặt.
Nếu quay lại thời còn trẻ chắc chắn cũng được coi là 1 đại mỹ nam.
Trêи người là 1 bộ quần áo màu trắng, kiểu đại loại giống mấy bộ quần áo tập dưỡng sinh.
Lão Thiên trách mắng xong rồi lại nhìn về phía đứa con của mình.
Mắt ông nhìn chằm chằm vào vết băng bó trêи cô, những lời muốn kể lể đều nuốt lại vào.
Trong ánh mắt của ông cũng đã có rất nhiều sự biến hóa trong đó.
Nếu lúc nãy ánh mắt có chút vui mừng, đùa cợt thì ngay tại thời điểm này ánh mắt sắc lạnh, dày đặc sát khí!
Trêи người cũng không còn bộ dáng thong dong thoải mái của lão gia tử ở nhà mà thay vào đó là 1 hình tượng cứng rắn, tức giận, lại có chút đau lòng, tự trách.
- Tiểu Minh chắc mệt rồi, vào bếp ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi.
Lãnh Minh phá lệ, ngoan ngoãn, nhu thuận đáp 1 tiếng rồi về phòng nghỉ ngơi.
Ngay khi cậu vừa đi thì Lãnh Thiên đã không kiềm chế được mà rống lên 1 tiếng.
- Giang Tuyển, Giang Huyên! Ta nhất định không bỏ qua cho các ngươi.
Tiểu hài tử là thứ duy nhất liên kết ông và người vợ đã mất của mình.
Ông nói to 1 câu cũng đã sợ làm Tiểu hài tử giật mình!
Bọn chúng là dựa vào cái gì mà lại có gan làm Tiểu hài tử nhà hắn bị thương.
Bọn chúng dựa vào cái gì?
Ai cho bọn chúng lá gan lớn như vậy?
Lãnh Thiên ông nuốt không trôi cục tức này!
Ông giám thề dù có phải đánh đổi cả Hắc Long Bang để dìm 2 người đó xuống đáy ông cũng sẽ không 1 chút tiếc nuối.
Lãnh Thiên đi lên trêи thư phòng thì đã nhìn thấy Tiểu hài tử đang ngồi ở trong, tâm tình lúc này chuyển biến có chút tốt đẹp.
- Tiểu hài tử là có chuyện muốn nói với cha sao?
Lãnh Minh lẳng lặng nhìn về phía Lãnh Thiên.
- Lão gia tử! Đúng là có chuyện ah!
Lãnh Thiên nhìn về phía Lãnh Minh tức đến mức râu đều muốn dựng ngược!
- Cái gì mà Lão gia tử! Gọi cha cho ta.... Nói bao nhiêu lần ta thích con gọi cha không được gọi là lão gia tử!
Lãnh Minh ra vẻ mình đã tiếp thu.
- Được. Lão gia tử!
Lãnh Thiên trợn mắt nhìn Lãnh Minh.
Rõ ràng nó là đang muốn làm ông tức chết mà nhưng ông đây lại có thể làm gì Tiểu hài tử ngoài việc lựa chọn tha thứ chứ!
Ai bảo đây là Tiểu tâm can của ông, là Tiểu hài tử của ông!
- Con có chuyện gì sao?
Lãnh Minh ý cười đầy mặt đưa ra ý kiến.
- Lão gia tử, không suy nghĩ 1 chút về vấn đề lọc rác sao?
Lão gia tử lúc này mới có chút mờ mịt, Tiểu hài tử của ông hôm nay dường như rất khác lạ.
- Ý con là có nội gián?
- Không phải quá rõ ràng sao?
Lãnh Thiên lúc này ngẫm lại mới thấy đúng.
Dạo này địa bàn có 1 chút chuyện nhưng ông vẫn là luôn xem nhẹ nó!
Lại nhắc đến lần này Tiểu hài tử nhà hắn bị bắt chắc chắn là có người làm lộ thông tin rồi kết hợp với bên kia để bắt cóc Tiểu hài tử nhà ông.
Càng nghĩ đến ông lại càng cảm thấy tức giận.
Lãnh Thiên ông tự nhận rằng mình đối xử với họ không tệ.
Nhưng nay họ lại đụng đến giới hạn của ông ?chết thì không đến mức đó nhưng muốn sống thì cũng sẽ không được sung sướиɠ gì!
Lãnh Thiên cùng Lãnh Minh nói thêm vài câu sau đó lập tức rời nhà.
--------
Trong trụ sở chính của Hắc Long Bang, không khi lúc này có phần nặng nề.
Mọi người lúc này ngay cả thở manhn cũng chính là không dám.
Người đàn ông ngồi trêи cái ghế gỗ khắc hình rồng ở trêи thềm cao, đang dùng ánh mắt tỏa đầy sát khi nhìn xuống dưới.
- Mọi người không có lời nào muốn nói sao?
Dưới câu hỏi của Lãnh Thiên mọi người đều là ta nhìn ngươi, ngươi nhìn lại ta trao đổi ánh mắt với nhau để thăm dò rốt cuộc vì sao lại có không khí như thế này.
Lãnh Thiên cũng không vội, ông đảo mắt về phía người ngồi phía dưới bên tay trái mà hỏi.
- Lão nhị! Hôm nay phải cho tôi 1 lý do thỏa đáng!