- Cố lên, Triệu Vũ, sắp tới rồi.

- Tạ học trưởng đầu đầy mồ hôi cố kìm lại lo lắng trong lòng để giọng nói được bình tĩnh nhất có thể.

- Anh có thể.

- Trần Nguyên cũng run giọng động viên.

- Cứ bình tĩnh, mọi người tin cậu làm được.

- Bạn cùng phòng Trần Nguyên vừa vỗ vỗ lưng Trần Nguyên để cậu ta trấn định lại vừa nói xuống với Triệu Vũ.

- Thêm chút nữa thôi.

- Lời này là Lưu Triết nói.

Lúc đầu đúng là cậu ta hậm hực khó chịu nhưng khi chứng kiến sự quả cảm của người bị thương như Triệu Vũ thì tính khí trẻ con cũng bỏ đi lúc nào không hay.

Cậu ta cùng những người khác đều ngưng thần nín thở theo sát nhất cử nhất động của Triệu Vũ.

- Cùng lắm là chết, sợ gì chứ?

Giữa những thanh âm động viên bị tiếng gió nuốt chửng thì một câu thanh lãnh như vậy lại phá lệ rõ ràng.

Triệu Vũ kìm không được ngẩng đầu nhìn cô gái đang tựa cằm vào vai nhìn xuống cậu ta, thời gian ngắn ngủi Triệu Vũ chỉ kịp nhìn thấy khóe miệng cong cong của cô.

Nụ cười ấy, nên nói thế nào nhỉ, là sự tín nhiệm cùng tự tin tuyệt đối.

Tựa như đang nói với cậu ta chết không đáng sợ như thế.

Ha, mà nực cười hơn nữa là một lời nghe như vô tình trước mạng sống của kẻ khác như thế ngược lại khiến Triệu Vũ thả lỏng tinh thần, cái gì gọi là sợ hãi, áp lực chỉ như gió thoảng bên tai, cậu ta lại có thể như nước chảy mây trôi đi nốt đoạn đường cuối cùng.

Đến khi chân chạm tới mố cầu ngang bằng hợp kim sơn đỏ, cậu ta vẫn tâm lặng như nước, không có thở phào cũng không có vui mừng mà chỉ có sự bình lặng trước nay chưa từng có.

Có trời mới biết tại sao lại kì diệu được như thế.

- An toàn, người tiếp theo.

- Triệu Vũ đứng bên dưới dùng dấu tay ra hiệu cho những người vừa thở phào nhẹ nhõm ở trên.

- Cậu, xuống đi.

- Dạ Tịch chỉ vào bạn cùng phòng Trần Nguyên đã cột chắc bản thân là người tiếp theo.

Lúc này không ai lên tiếng phản bác, kể cả là Lưu Triết luôn như nước với lửa với cô cũng thế, bởi mọi người đều hiểu càng nhiều người thoát được sẽ càng tốt.

Có người phía trước đi xuống thành công, dù so ra những người phía sau yếu cả thể lực lẫn kinh nghiệm nhưng đã có Triệu Vũ bên dưới hỗ trợ cũng bớt khó khăn hơn ít nhiều.

Nhưng thời gian luôn không đợi người, đám zombie cũng không phải động vật ăn cỏ chúng chỉ chậm lại chứ không phải tản đi, rất nhanh khi Trần Nguyên còn đang run rẩy chưa biết nên bắt đầu từ đâu thì đã có mấy con zombie xông lên rồi.

Trên cầu vẫn còn Dạ Tịch và Lưu Triết chưa xuống, Trần Nguyên thấy thế lại càng hoảng loạn không biết phải làm sao, Lưu Triết nhìn không nổi liền hất Trần Nguyên ra, tự mình đi xuống trước.

Đứng trước sinh tử của bản thân, người ta sẽ luôn chọn ích kỉ bo bo giữ mình.

Trần Nguyên ngã nhào xuống đất, tay ma sát với mặt đường, đụng phải chút đá vụn mà vạch ra một vệt máu nhạt.

Khứu giác của bầy xác sống đáng sợ như thế nào?

Nếu sự nhạy bén của cá mập là hàng ki lô mét thì sự nhạy bén với máu tươi của lũ xác sống cũng không kém bao nhiêu.

Hương máu phiêu đãng trong không khí lập tức kích động những con zombie ở gần, chúng gia tăng tốc độ đến mức cao nhất hòng áp sát con mồi làm kẻ đầu tiên được thưởng thức mĩ vị nhân gian.

- A…

Trần Nguyên trông thấy chúng như thiêu thân lao về phía mình thì chỉ biết chống đất điên cuồng lùi về sau, cho đến khi đụng vào thành cầu không còn đường lui nữa phải trơ mắt nhìn những xác sống đủ mọi hình hài ghê tởm bổ nhào tới.

Cậu ta chỉ biết ôm đầu hét lên tê tái.

Không xong rồi.

Ầm.

Gió lạnh quạt tới, Lưu Triết nghe thấy âm thanh bánh xe ma sát trên mặt đường và tiếng va chạm rất lớn.

Phải mất một lúc khi không cảm thấy công kích nào với mình Trần Nguyên mới dám hé mắt nhìn xem.

Chắn trước người cậu ta là chiếc xe lấy được trong trung tâm thương mại, và trước mui xe cũng như trên cửa kính xe là mấy con zombie co giật mấy ngón tay tựa hồ muốn quật đứng dậy đến nơi.

- Đi nhanh.

Bắt lấy cậu ta! - Dạ Tịch cấp tốc mở cửa xe đi xuống, kéo dây thừng lên, buộc vào eo Trần Nguyên rồi khi cậu ta còn hoang mang chưa kịp hỏi câu gì đã trở tay đẩy ngươi xuống.

Chưa từng chơi qua trò cảm giác mạnh như bungee, Trần Nguyên chỉ cảm thấy gió ù ù bên tai cùng cảm giác bị trọng lực kéo xuống đến biến dạng lục phủ ngũ tạng.

Trong tiếng thét đinh tai nhức óc của cậu ta, bốn người phía dưới may mắn hợp thành cái võng tay cứu được người, giảm bớt gia tốc, khiến cậu ta tiếp đất thành công.

Dạ Tịch bên trên cũng không rảnh rỗi, lưng dựa vào thành cầu, trở tay đâm vào giữa trán những con zombie xông tới gần, mỗi dao đều là nhất kích tất sát đoạt đi sinh mệnh lần thứ hai của chúng.

Máu xanh bắn cả lên quần áo và mặt cô, thậm chí nếu không tránh nhanh mảnh não của con zombie mất một mảnh da đầu còn suýt chút nữa bắn vào mắt cô.

Tay trái lại tiếp tục truyền tới cảm giác tê cứng, đau buốt nhắc nhở Dạ Tịch biết chất độc lại lan thêm một chút.

Mà phía xa zombie đến càng lúc càng đông, đã sắp không nhìn rõ có bao nhiêu con rồi.

Tình thế hiện tại tuyệt đối là ngàn cân treo sợi tóc nhưng người ta lại không hề nhìn thấy bất kì sự nao núng hay sợ hãi nào.

Vẫn luôn là sự bình tĩnh chết chóc ấy.

Từ đầu đến cuối.

- Dạ Tịch, mau xuống.

Nhận được tiếng hô của Tạ học trưởng cô không chút do dự lấy ra chiếc điện thoại lúc trước ném xuống hầm, tìm đúng tần số 105,7 MHz sau đó quấn lại ném vào một chiếc xe cách đó không xa đã mở sẵn cốp.

Một chiêu trúng đích, bầy zombie bị phân tán làm hai nửa, một bên chạy tới chiếc xe, một bên tiếp tục chạy tới nơi máu tươi mời gọi.

Dạ Tịch cũng không nhìn thấy sự biến hóa này bởi vì ngay sau khi ném xong điện thoại thì cô đã bám lấy đầu dây trượt xuống rồi.

Không đợi cô nói chuyện, cũng không nhiều lời hỏi han hay phân trần, lấy Triệu Vũ dẫn đầu, từng người lần lượt chậm rãi dò đường đi men theo mố cầu nhỏ hẹp.

Bọn họ có nằm mơ cũng không thể ngờ có ngày mình lại được thể nghiệm cảm giác mạo hiểm như trong một bộ phim hành động của Hollywood.

Thật đáng sợ nhưng cũng quá kích thích.

Nếu không phải mạt thế xảy ra có lẽ cả đời này họ cũng không có trải nghiệm thú vị khiếp người như thế.

Thậm chí đến khi hai chân chạm đất trái tim trong lồng ngực Tạ học trưởng vẫn nhảy nhót chưa thể bình tâm được.

Khung cảnh bầy zombie đói khát điên dại xông tới vẫn như đang hiện hữu trước mắt anh ta, thậm chí là cả trời đen như sắp sập xuống sau lưng chúng tựa hồ báo trước một kết cục thịt nát xương tan của họ vậy.

Nhưng càng không thể quên được là từng tia máu xanh vẩy ra tung tóe theo từng nhát dao lướt qua, trong khoảng khắc vạt áo tung bay, Tạ học trưởng đột nhiên ngơ ngẩn cảm thấy mây đen kín trời tựa như hồng hóa thành một biển trời rực lửa, nơi chiến trường cung gươm giáo mác va chạm leng keng, nơi sinh mệnh chỉ như hạt cát trôi qua kẽ ngón tay, nơi lưỡi hái tử thần vui sướng gặt lấy những linh hồn yếu ớt.

Ở nơi ấy có một thân ảnh nhỏ bé như một cỗ máy giết chóc, đơn thương độc mã vung dao, lấy một địch trăm ngàn binh sĩ khí thế rợp trời, đạp lên xương máu kẻ thù đi lên vương tọa chí tôn.

Sau khi an toàn thoát khỏi hiểm cảnh, mọi người mới không chú ý hình tượng ngồi phệt xuống sân vườn của ngôi nhà này thở hắt ra.

Thậm chí Trần Nguyên đã lập tức chạy vội vào nhà tắm, mở vòi nước lớn, khóc một trận bên trong, giải thoát hết tất cả xúc cảm tiêu cực sau khi trải qua sinh tử.

Không ai còn sức lực nói chuyện, càng đừng nói là tranh cãi hay trách móc cái gì.

Đều chỉ như mây bay.

Sống sót mới quan trọng nhất.

Nhưng mà…

- So với máu, zombie sẽ càng bị kích động hơn với tần số 105,7 MHz.

Thanh âm lạnh lùng trần thuật sự thật kinh người của cô vẫn vang rõ ràng bên tai, khiến Tạ học trưởng làm cách nào cũng không gạt đi được.

Bộ đàm là Hạ Mộng Nghiên xin thay họ, tần số liên lạc cũng là cô ta thống nhất với đội trưởng bên kia mà theo lời bức ép của ba người bọn họ thì Lưu Triết cũng đã nói rõ thời điểm xảy ra chuyện, cô ta là người đưa bộ đàm cho cậu ta.

Những chuyện khó hiểu thế nhưng lại từ nút thắt này mà lần lượt được mở ra.

Chân tướng ẩn giấu trong chiếc hộp Padora đã hiện hữu.

Chỉ là bọn họ có tin hay không thôi.

Tạ học trưởng tin.

Bởi vì Hạ Mộng Nghiên dường như hiểu rõ mạt thế hơn họ, kể cả yếu điểm tại trái tim zombie cũng là cô ta nói với họ.

Cho dù là người hứng thú với tiểu thuyết mạt thế như Trần Nguyên cũng chỉ nghe nói zombie có điểm chí mạng là bộ não, chưa từng có ai đặt giả thuyết là trái tim chúng.

Bởi vì chúng là người chết.

Trái tim người chết không phải nên ngừng đập sao?

Duy chỉ có cô ta từ ban đầu đã nhìn ra sự nghịch thiên trong cấu tạo sinh học của chúng.

Cho nên… Tần số tử vong 105,7 MHz cô ta biết cũng bình thường, không phải sao?

Nhưng Lưu Triết lại không tin.

Cậu ta mù quáng che mờ hai mắt, lừa dối lí trí, chọn tin tưởng tuyệt đối đến tiêu cực vào Hạ Mộng Nghiên.

Cậu ta cho rằng Dạ Tịch ngậm máu phun người bởi ghen ghét với sự hoàn hảo của Hạ Mộng Nghiên.

Cậu ta cho rằng câu chuyện tần số ấy là cô bịa ra hoặc chí ít là đặt điều nói xấu, Hạ Mộng Nghiên không biết gì hết, cô ta chỉ muốn cho bọn họ thêm một bảo hiểm sống sót, cô ta hi sinh vì bọn họ.

Cậu ta cho rằng… họ vong ơn bội nghĩa, đều là một lũ máu lạnh bợ trên đạp dưới, thấy Diêu Dạ Tịch có sức chiến đấu mạnh mẽ thì nịnh nọt cô.

Cậu ta… chọn bỏ đi.

Không ai có thể ngăn cản cũng không ai muốn ngăn cản.

Hành động bốc đồng gây nên hậu quả chết người lúc trước của cậu ta đã khiến mọi người không vui, hành động ham sống sợ chết, đạp lên sinh mạng những người khác để sống sót của cậu ta đã khiến bọn họ thất vọng, hành động mất hết lí trí, không phân đúng sai, một lòng bảo vệ Hạ Mộng Nghiên của cậu ta đã khiến họ tuyệt vọng.

Người ta sẽ chỉ có thể tha thứ cho người biết quay đầu.

Giữ bên mình một kẻ đã không chung chí hướng sẽ chỉ là mua sẵn một vé vào cửa tử.

Nếu đã đoạt được quyền sống từ tay tử thần, sinh mệnh với họ sẽ luôn rất ý nghĩa.

Trải qua mấy ngày, họ đã mất đi một người.

Không chỉ mình Tạ học trưởng, tâm trạng của những người khác cũng hết sức nặng nề.

Họ… vậy mà chấp nhận bỏ lại Lưu Triết.

Tạ học trưởng ngồi trên bậc thềm, xỏ tay vào túi quần lấy ra bao thuốc và chiếc bật lửa, châm một điếu thuốc hút một hơi thật sâu.

Khói thuốc mông lung nhả ra, làm nhòe hai mắt anh ta cũng nhòe đi những kiệt quệ tinh thần của anh ta.

Cách đó không xa, ở một góc gần cổng, Tạ học trưởng cũng thấy có đốm sáng của đầu thuốc, có lẽ là Triệu Vũ.

Trong năm… à không, giờ là bốn, bốn người bọn họ chỉ có anh ta và Triệu Vũ có hút thuốc, hai người còn lại một thì không chịu được khói thuốc, một thì bởi vì người kia không thoải mái nên cũng bỏ thuốc.

Dường như cảm thấy hút một mình thì nhàm chán mà tâm sự cũng không thể theo khói thuốc tiêu thất được nên anh ta nhấc người đứng dậy đi sang bên đó.

Lúc này, trong phòng, Phó Tinh lại đang chống trán thử nghĩ xem làm thế nào mình lại lưu lạc đến đây và vết thương trên eo làm sao mà có.

Hình như khi ấy cậu ta đang tránh thoát mấy con zombie vật vờ đi lại trên đường nên đi vào một con ngõ nhỏ.

Sau đó… sau đó… thì lạc đường.

Quả thực là đường lớn ngõ nhỏ như mê cung của thành phố K vẫn luôn nổi tiếng là dễ khiến người ta đi lạc, kể cả là người bản địa nếu đi ra ngoài phạm vi quen thuộc cũng có thể lạc đường như thường.

Mà lần này Phó Tinh lại đang lang thang trong một đoạn phố cổ thì sự phức tạp của đường đi đã được đẩy lên tầm cao mới.

Mạt thế đã xảy ra được hơn một thời gian, rất nhiều thứ đã không còn hoạt động, chỉ dẫn vệ tinh cũng như vậy, đã không còn người đổi mới rồi, đi theo chỉ dẫn thì Phó Tinh cuối cùng mặt đen như đáy nồi đứng trước một bức tường cao hơn bốn mét.

Thế mà lại đi vào đường cụt.

Vốn muốn quay lại thì cửa ngôi nhà bên trái đột nhiên bật mở, một kẻ tóc tai bù xù, cả người bẩn thỉu nhếch nhác đột ngột xông tới chỗ cậu ta, trên tay kẻ đó còn cầm theo một con dao thái thịt to bản, hàn quang quét tới đáy mắt Phó Tinh như cái đuôi sao chổi quét qua.

Phản xạ đầu tiên của Phó Tinh là nghiêng người tránh né nhưng tốc độ của kẻ đó quá nhanh, cậu ta vẫn bị con dao quét qua, máu tươi thấm ra, vết thương mặc dù không sâu nhưng cũng đủ kích động mấy con zombie ở gần đó.

Phó Tinh nghe thấy tiếng rống đói khát của loài dã thú từ góc tây nam truyền tới, cậu ta liền quay sang con đường hướng đông bắc để chạy.

Kẻ điên kia thế mà không sợ hãi hay có bất kì sự chùn bước nào mà đẩy nhanh tốc độ hòng đuổi kịp Phó Tinh.

- Đừng chạy…

Tiếng kêu gọi chói tai như tiếng mũi dao kéo trên bàn kính của kẻ phía sau truyền tới, thậm chí Phó Tinh còn nghe ra trong đó có ý cười biến thái của kẻ săn người.

Đúng lúc cậu ta sắp lao vào khúc cua thì từ đó chợt có cái bóng đen kéo dài dán lên tường, sau đó là một con zombie chậm rì rì lết ra, một bên chân của nó bị thối rữa gần hết khiến nó phải khập khiễng như trẻ nhỏ học đi.

Phó Tinh mải để ý đến tên quái gở ở sau lưng, không kịp thả chậm cước bộ tránh đi nên đâm sầm vào nó khiến cả cậu ta ngã đè lên người con zombie.

Mùi hôi thối tanh tưởi bốc lên khiến hai mũi cậu ta bị xông đến mất sạch cảm giác, chỉ còn đọng lại duy nhất sự chua lòm kinh tởm không gì bì được hun cho Phó Tinh choáng váng đầu óc.

- Khặc khặc, hôm nay được ăn no rồi.

Tên điên kia vốn dĩ cách Phó Tinh không xa, giờ cậu ta vấp ngã thì đã đuổi tới nơi, thanh âm the thé của hắn như kim châm vào tai cậu ta.

Khi Phó Tinh ôm bụng định tức khắc đứng dậy chạy trốn thì con zombie đã túm chặt vai cậu ta ấn xuống muốn táp một miếng.

Nhưng đau đớn như trong tưởng tượng thì không thấy, ngược lại chỉ thấy chất dịch lợm người bắn vào cổ cậu ta, Phó Tinh trợn tròn mắt nhìn con dao vừa đâm mình bị thương xuyên qua đỉnh đầu con zombie để lộ mũi dao dính máu xanh lè như ẩn như hiện trong cái miệng đang mở rộng với hàm răng vàng khè đã rụng gần hết của con zombie.

Nó… đã chết.

Bị một dao đâm ngập từ đỉnh đầu xuống xiên chết.

Phải có lực lượng mạnh mẽ đến thế nào mới làm được điều ấy?

- Ái chà, dám cắn đồ ăn tươi của tao à? - Thanh âm the thé gai người vang lên trên đầu Phó Tinh.

Cậu ta chỉ kịp ngẩng đầu lên nhìn thấy con ngươi đen đặc bị vây bởi những tia máu đỏ lòm trong con mắt không bị mái tóc rậm che khuất của tên giết người thì đã thấy một trận choáng váng, ý thức dần rời xa, hai mặt lật một cái, cậu ta nghiêng người ngã vật trên người con zombie đó.

Dường như trong khoảnh khắc ánh sáng thu hẹp Phó Tinh nhìn thấy một bóng dáng nào đó nhưng cậu ta đã không còn cơ hội nhìn rõ nữa rồi.