Nhìn thấy mùa đông sắp đến, Chu Chiêu Đệ lạnh run rẩy, mặt mày buồn bã, cơm ăn áo mặc mùa đông khiến nàng ta không thở nổi, chỉ nghĩ đến thôi đã muốn khóc.

“Chiêu Đệ, Phán Đệ trở về rồi.”

Đào Hoa, con gái lớn nhà trưởng thôn, nhìn thấy Chu Chiêu Đệ, cố ý chào hỏi.

Năm xưa Chu Chiêu Đệ dựa vào mấy đồng tiền bẩn thỉu trong nhà mà vênh váo mắt đặt ở trên đầu, những mối quan hệ đều dùng tiền bẩn để đổi lấy.

Sắc mặt Chu Chiêu Đệ trở nên cứng ngắc.

“Không đúng, bây giờ không thể gọi là Phán Đệ nữa, người ta giờ đã là thiên kim của Hầu phủ, là Tiêu cô nương đang ở đây, nghe nói Hầu phu nhân mang theo rất nhiều đồ đến, muốn cảm tạ những người đã quan tâm chiếu cố đến Tiêu cô nương trong những năm qua.”

Đào Hoa nói: “Hầu phu nhân và Tiêu cô nương đang ở dưới gốc cây đa đầu thôn, các ngươi có muốn đi xem không, dù sao cũng là tỷ muội của nhau nhiều năm như vậy, nói không chừng Tiêu cô nương sẽ tặng cho các ngươi rất nhiều thứ tốt.”

“Nhị tỷ đến rồi, ta phải đi tìm nhị tỷ.” Chu Tiểu Bảo mặt còn dính nước mũi kích động chạy đến đầu thôn.

Đào Hoa sửng sốt một lúc, vẻ mặt trở nên khó tả, lại nhìn thấy Chu Chiêu Đệ do dự đấu tranh, cuối cùng cũng nhấc chân đi về phía đầu thôn.

Đào Hoa: “...”

Quả nhiên không phải người một nhà không thể sống cùng nhau, phụ mẫu không biết vô liêm sỉ, con trai con gái cũng không biết xấu hổ.

Chu Chiêu Đệ trong lòng bối rối, vừa cảm thấy sao Phán Đệ lại có thể hoà nhã với bọn họ, nhưng nghĩ đến tính tình mềm mỏng của Phán Đệ, rồi nghĩ đến mùa đông sắp tới, trong lòng lại không khỏi nghĩ ngợi về những điều tốt.

Ở dưới gốc cây đa đó không khí rất náo nhiệt, thôn dân đều tập trung ở đó sau khi nghe tin, vào cuối thu, mọi người đều rảnh rỗi.

Du thị chuẩn bị mấy xe bột gạo thịt cá cho A Ngư cảm ơn mọi người.

A Ngư có trí nhớ rất tốt, nhớ rất rõ ai đã cho nguyên chủ một cái bánh bao, ai đã giúp gánh nước, ai đã lên tiếng cầu xin và nàng còn nhớ cả những ai đã từng thừa cơ hội hãm hại mình.

Ai giúp nhiều thì cho nhiều, giúp ít thì cho ít, ai không giúp thì chẳng có gì cả. Hầu hết mọi người đều lấy được đồ, chỉ có rất ít người không lấy được đồ, dưới ánh mắt ngầm hiểu của mọi người, bọn họ đỏ mặt tía tai bỏ chạy.

Thuý thẩm là người lấy được nhiều nhất, bà ấy nhiệt tình lại còn ở gần nguyên chủ, thương xót nguyên chủ rất nhiều, lúc này không chỉ có mình bà ấy mà cả phu quân và con trai của bà ấy đều cầm đồ đầy ắp cả tay, có cả cái đùi lợn nặng mấy chục ký, mag đi muối là có thể ăn trong suốt mùa đông.

Thuý thẩm mặt đỏ bừng mừng rỡ, năm xưa phu quân còn nói bà ấy cái ăn trong nhà còn không đủ no, lại còn đi cầm bánh cho Phán Đệ, đúng là có lòng tốt. Nghĩ lại những lời ông ta đã nói, nếu không phải bà ấy đã làm người tốt, thì làm sao có thể có nhiều thứ tốt như bây giờ, đây là cái gì, đây là ở hiền gặp lành!

Sau khi nghe vị phu nhân cao quý nói đã sắp xếp công việc cho hai người con trai của mình ở trong huyện, Thuý thẩm mừng đến suýt ngất, lập tức quỳ xuống, bày tỏ lòng biết ơn của mình.

A Ngư vội vàng đỡ Thuý thẩm sắp quỳ xuống lên: “Thẩm tử, người làm như vậy thì tổn thọ ta rồi, mấy năm qua người đã chiếu cố ta rất nhiều.”

“Phải đó, như vậy không được, Du Nhi đã kể hết cho ta nghe rồi.” Du thị cảm kích nhìn Thuý thẩm: “Đa tạ sự chiếu cố của các ngươi đối với con bé trong những năm qua.”

Thúy thẩm lắp bắp nói: “Nên, nên làm.”

Thôn dân thấy vậy, vừa ghen tị vừa tiếc nuối, ghen tị với phúc khí của Thuý thẩm, hối hận vì sao bản thân không chiếu cố Phán Đệ, nếu không thì những thứ tốt của ngày hôm nay đều sẽ là của bọn họ.

“Ê, hai tỷ đệ Chu Tiểu Bảo đến rồi.”

Thôn dân có đôi mắt sắc bén lập tức kêu lên.

Không khí đang sôi nổi chợt lạnh đi, mọi người nhìn Chu Tiểu Bảo và Chu Chiêu Đệ đang tiến lại mỗi lúc một gần, rồi len lén nhìn A Ngư đang nở nụ cười, trong lòng có chút mong chờ vô cớ.

“Nhị tỷ?”

Chu Tiểu Bảo đầu bù tóc rối cẩn thận gọi một tiếng, có chút nhận không ra. Sau hơn một tháng tĩnh dưỡng, khuôn mặt A Ngư đã có da có thịt, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều, mặc quần áo vừa vặn tinh tế, khí chất và hình tượng thay đổi rõ rệt, Chu Tiểu Bảo gần như không thể nhận ra.

Chu Chiêu Đệ đến sau, trong mắt lóe lên sự ghen tị, ai có thể ngờ rằng Phán Đệ người có địa vị thấp nhất trong nhà lại là thiên kim của Hầu phủ, từ nay về sau nàng sẽ sống cuộc đời thần tiên, mặc vàng đeo bạc, ăn sơn hào hải vị, còn bản thân mình thì đến một bữa ăn cũng không biết thức ăn ở đâu.

Bất giác nàng ta lại nghĩ đến thân muội muội chưa từng gặp ở nơi kinh thành xa xôi, không biết nàng ấy sẽ ra sao nhưng sau khi được nuôi nấng như thân sinh nhiều năm như vậy nhất định phải có tình cảm, dù có tồi tệ đến đâu cũng sẽ tốt hơn bọn họ. Muội muội mới là người được lợi nhiều nhất, còn họ mới là người xui xẻo nhất, ông trời bị mù rồi!

Du thị nhíu mày, thật sự không muốn hai người này phá hỏng sự hào hứng của nữ nhi, bà ấy liếc nhìn A Ngư, thấy nàng hờ hững, liền ra hiệu cho hộ vệ đuổi bọn họ đi.

Theo hiểu biết của bà ấy, hai đứa tiểu từ này của Chu gia ít nhiều cũng đã từng ngược đãi Du Nhi, bà ấy còn chưa tìm đến họ để tính sổ thì họ đã tìm đến tận cửa, thực là chuột con cũng biết đục lỗ, đều vô liêm sỉ như nhau.

“Nhị tỷ, nhị tỷ!” Chu Tiểu Bảo vừa khóc la vừa chạy tới, được vài bước thì bị hộ vệ Hầu phủ bịt miệng dẫn đi.

Chu Chiêu Đệ bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, chút may mắn kia một chút cũng không còn, chỉ cầu mong không bị báo thù, co rụt vai lại, cúi đầu bước nhanh rời đi, càng đi càng nhanh giống có ác ma ở phía sau đuổi theo.

A Ngư tâm trạng rất tốt cong khóe miệng, nghĩ về hai tỷ đệ họ nhợt nhạt gầy gò trong cảnh nghèo nàn, tâm tình lại tốt hơn.

***

Sant: Lịch đăng là 12h, 21h, 22h hàng ngày các bạn nhé <3