Tĩnh Hải Hầu tìm thấy Du thị vừa giận dữ bỏ đi ở trong nhà chính, sắc mặt bà ấy tái nhợt, lông mày nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng.

Tĩnh Hải Hầu thở dài: “Trong mắt nàng, ta là một kẻ ngu hiếu như vậy sao?”

Du thị hơi sững sờ. Truyện Ngược

“Đó cũng là con gái của ta, ngay cả phu thê Chu gia cũng biết thương xót cho đứa nhỏ, chẳng lẽ ta còn không bằng bọn họ sao?”

Du thị nhìn ông ấy chằm chằm, như thể đang ước lượng sự chân thành của ông ấy, vẻ oán hận trên mặt dần dần nhạt đi: “Vậy chàng vừa nãy?”

“Dỗ dành mẫu thân, không thể để bà ấy cứ tiếp tục làm ầm lên như vậy. Vẫn sẽ làm theo những gì chúng ta đã thương lượng từ trước. Chỉ sợ sau khi xong việc, mẫu thân có thể sẽ giận lây sang nàng.”

Tĩnh Hải Hầu có chút xấu hổ, ai bảo mẹ ruột của ông ấy không nói lý chứ.

Du thị: “Ta không để bụng.”

Bà ấy vốn định âm thầm làm một mình, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi chọc giận Tiêu lão phu nhân.

Tĩnh Hải Hầu nói: “Khi mọi việc đã ổn thoả, mẫu thân cũng chỉ tức giận một khoảng thời gian thôi.”

Du thị hờ hững giật giật khóe miệng, chăm chú nhìn Tĩnh Hải Hầu: “Ta không muốn mượn việc này để báo thù Quân Nhi, nhưng ta thật sự không thể tiếp tục vì con bé mà khiến con gái của ta tủi thân, như thế có khác nào xát muối thêm vào vết thương của đứa nhỏ.”

Tĩnh Hải Hầu lại thở dài: “Ta hiểu, những thứ Quân Nhi có đã đủ rồi, không thể tất cả điều tốt thuộc về con bé, còn điều xấu lại thuộc về con gái chúng ta được.”

Nghĩ đến con gái lưu lạc bên ngoài, Du thị nước mắt lưng tròng: “Đều là lỗi của ta, nếu như năm đó ta không ngất đi, sao có thể để cho bọn họ có cơ hội.”

Lại nghe thấy bà ấy tự trách mình, Tĩnh Hải Hầu đau lòng an ủi: “Không phải lỗi của nàng, chỉ trách phu thê Chu gia ác độc mà thôi. Ngày mai nàng cứ lên đường đi đón đứa nhỏ, về sau này chúng ta sẽ từ từ bù đắp cho con bé, bù đắp tất cả những gì đã nợ con bé trong những năm qua.”

Du thị gật đầu, chỉ trách không thể lập tức mọc ra đôi cánh để có thể bay ngay đến huyện Bạch Thạch, ôm lấy con gái của bà ấy, nói với con gái rằng, mẫu thân sẽ không bao giờ để con phải chịu khổ nữa.

...

Nắng mùa thu ấm áp, xuyên qua cửa sổ chiếu vào, dưới ánh nắng thoang thoảng hương thơm của cây ngô đồng.

Phu nhân của Kỷ Viễn Trực là Liễu thị nhìn A Ngư đang chậm rãi hành lễ, cười khen: “Biểu muội thật thông minh, mới học đã biết làm rồi.”

Sau khi biết chuyện xảy ra với A Ngư từ chỗ trượng phu của mình, Liễu thị vô cùng thương cảm, ngỏ ý muốn chuyển nàng về hậu viện để chăm sóc trước khi người của Tiêu gia đến đón nàng.

Liễu thị sợ nàng về Tiêu gia không quen nên dạy nàng một số phép tắc, không ngờ rằng một khối ngọc thô giờ lại được mài dũa trong suốt. Điều này khiến Liễu thị có cảm giác thành tựu to lớn, càng dụng tâm để tiếp tục dạy dỗ, dạy nàng phép tắc lễ nghi và dạy cả đọc chữ.

A Ngư ngượng ngùng cười cười, nguyên thân có một tâm nguyện là xuất sắc hơn Tiêu Nhã Quân, trở thành niềm kiêu hãnh của Du thị.

Mấy ngày nay nàng đã béo hơn chút, không còn gầy gò giống như trước, nụ cười lộ vẻ đáng yêu. Liễu thị vô cùng thương tiếc, vỗ vỗ nàng rồi tiếp tục dạy học.

Đến tối, Liễu thị lại một lần nữa xúc động bày tỏ với Kỷ Viễn Trực: “Biểu muội đã bị chậm trễ rồi, dựa vào năng lực của muội ấy, nếu được dạy dỗ tỉ mỉ từ nhỏ, chắc chắn sẽ trở thành tài nữ.”

Tiêu Nhã Quân là một tài nữ có chút thanh danh trong kinh, vừa nghĩ đến điều này không khỏi khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.

Ở bên A Ngư lâu như vậy, Liễu thị tất nhiên là thích A Ngư an tĩnh khắc khổ hơn. Hơn nữa, nàng còn là người bị hại lớn nhất trong việc này nên đương nhiên càng khiến cho người ta xót thương hơn.

Kỷ Viễn Trực nói: “Bây giờ cũng chưa muộn, nếu như để đến khi kết hôn sinh con mới phát hiện ra, khi đó mới gọi là chậm trễ.”

Liễu thị lại thở dài một hơi, hỏi: “Bọn họ chắc là sắp tới rồi?”

Kỷ Viễn Trực: “Chắc trong hai ngày này thôi.”

Du thị và trưởng tử Tiêu Dương ba ngày sau mới tới.

Du thị kích động không chịu nổi bèn xuống xe ngựa, do kích động quá mức nên suýt chút nữa đã vấp ngã.

A Ngư nhìn thấy Du thị đang bước nhanh đi tới, hốc mắt dần dần trở nên ướt át, đây là cảm giác của nguyên chủ, nàng có tất cả ký ức của nguyên chủ, thế nên cũng cảm thấy đồng cảm.

Nguyên chủ sống chưa được hai mươi năm, Du thị là người duy nhất toàn tâm toàn ý yêu thương nàng. Người Tiêu gia hoặc vì tình cảm, hoặc vì ích lợi, đều đối xử với Tiêu Nhã Quân giống như trước, chỉ có Du thị chăm sóc nàng bằng tình thương và xa lánh Tiêu Nhã Quân. Dù cho nàng không bằng Tiêu Nhã Quân về mọi mặt, ngày càng trở nên quá đáng và làm nhiều chuyện xấu hổ nhưng Du thị chưa bao giờ từ bỏ đứa con gái này. Du thị dày công dạy dỗ khuyên bảo con gái, nhưng con gái lại vẫn không chịu thay đổi, hết lần này đến lần khác khiến bà đau lòng và thất vọng.

Sau đó nguyên chủ phạm phải một sai lầm lớn, Du thị đã đau khổ van xin, thậm chí còn quỳ lạy Tiêu Nhã Quân mới nhận được sự xử trí nhẹ nhàng, chỉ bị phạt đưa vào am ni cô để hối lỗi. Du thị còn cùng nàng tới am ni cô.

Biết là con gái sống không tốt, chính mắt nhìn thấy hình dạng gầy gò ốm yếu của nàng, một đại cô nương mười ba tuổi nhìn như mới mười tuổi, con gái sống không tốt hơn cả trong tưởng tượng của bà ấy.

Du thị bật khóc như mưa, bà ấy là một người mẹ như thế nào, mà ngay cả con ruột của mình cũng không nhận ra được, để cho con gái bị đôi súc sinh kia hành hạ.

Mặc dù là một đấng nam nhi như Tiêu Dương, nhưng nhìn thấy A Ngư như vậy cũng không khỏi chua xót.

Hai mẹ con nhận nhau mà nước mắt lưng tròng.

Dưới ánh mắt mong đợi của Du thị, A Ngư gọi một tiếng mẫu thân, Du thị lại lần nữa bật khóc, ôm lấy A Ngư khóc lóc thảm thiết.

“Cốt nhục đoàn tụ là một chuyện vui, cần phải vui vẻ mới đúng.”

Liễu thị lau đi đôi mắt ướt đẫm.

A Ngư lấy khăn tay đưa cho Du thị lau nước mắt.

Du thị cười trong nước mắt: “Mẫu thân là do mừng quá nên mới khóc.”

Bà ấy nắm chặt lấy tay A Ngư, như thể sợ buông tay ra thì nàng sẽ vụt mất: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, con à, mẫu thân sẽ không bao giờ để cho con phải chịu bất kỳ sự tủi thân nào nữa.”

A Ngư gật đầu.

“Nhã Du, đây là tên của con, các tỷ muội cùng lứa với con đều bắt đầu từ chữ Nhã, Nhã trong thanh nhã, Du trong cẩn du (một thứ ngọc đẹp).”