Xuyên Nhanh Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc

Chương 50: 50 Chap 50 Nhắm Mắt Thấy Bình Minh 7

Mộc Trà men theo lối hành lang, đôi tay mò mẫm trong không gian rốt cuộc cũng không biết nên đi đường nào.

" Dì Trương...!Dì Trương, dì có thể giúp tôi một lát không? "

Không có một tiếng đáp, Mộc Trà hơi nghiêng đầu lắng nghe, phía xa truyền đến tiếng dép đi, bàn tay đang khua loạn của cô bị người nắm lấy.

" Dì Trương? Dì có thể đưa tôi xuống dưới không? " giọng nói mang theo ý cầu khẩn cùng vội vàng.

Cố Việt Bân nhìn bàn tay trắng nõn thon thả của nữ nhân, trong lòng có một chút bộp chộp, có một loại xúc cảm quen thuộc giống như cách đây rất lâu hắn đã từng trải qua như vậy.

Từng bước lại từng bước đi xuống cầu thang, Mộc Trà ngồi bên salon lớn, dáng vẻ có chút khép nép hỏi: " Dì Trương, Gia Ý đã được đón về chưa? "

Cố Việt Bân đứng đó, nhìn cô nghiêng đầu tìm kiếm, hồi lâu sau mới đáp: " Dì Trương cùng chú Lâm đi đón rồi.

"

" Việt...!Việt Bân? " Mộc Trà cau mày, khó tin hỏi lại: " Anh không đi làm sao? Hôm nay về sớm như vậy? "

Cố Việt Bân lẳng lặng xoay người, bước đi ngày một nhẹ, " Ừ, hôm nay không có nhiều việc.

"

" Vậy...!Vậy tối nay anh sẽ ăn ở nhà sao? "

Câu hỏi khiến Cố Việt Bân sững người, hắn hơi quay đầu nhìn, mày kiếm khẽ nhíu lại, trầm giọng đáp một tiếng " Ừ " rồi khuất hẳn.

Từ xa truyền lại tiếng động cơ của xe ô tô, Mộc Trà chậm rãi đứng dậy, hơi mò mẫm một chút cũng ra được cửa lớn.

Xe ô tô bốn chỗ dừng lại, cửa xe được mở ra, lập tức có tiếng của trẻ con vang lên.

" Mẹ, thưa mẹ con mới đi học về! "

Mộc Trà hơi cúi người, lọn tóc mai theo đó rơi xuống gò má xinh xắn của cô, ánh mắt nheo lại, câu lên nụ cười dịu dàng: " Gia Ý thật giỏi, nào, ngoan, mau vào nhà.

"

" Vâng ạ! " La Gia Ý đáp một tiếng rồi chậm rãi dắt tay Mộc Trà đi vào, cô bé cũng rất hiểu chuyện, bước chân đi rất chậm, cũng rất cẩn thận để tránh cho Mộc Trà không bị vấp té hay va vào cạnh bàn.

Đợi đến buổi tối ăn cơm, Cố Việt Bân cũng xuống.

Hai người họ kết hôn 5 năm nhưng những bữa cơm ăn chung cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mộc Trà có chút không hiểu, trong bữa cơm cũng không đụng đũa nhiều.

La Gia Ý rất ngoan, trong bữa ăn không hề từ chối bất kỳ thức ăn nào, kể cả các loại rau.

So ra với một đứa trẻ trong những nhà bình thường khác thì La Gia Ý ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn nhiều.

\* Ting tong, tinh tong \*

Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Dì Lâm đứng bên cạnh nhìn Cố Việt Bân, lại nhìn đến Mộc Trà, sau đó nhanh nhẹn nói: " Để dì ra mở cửa.

"

Cố Việt Bân hơi gật đầu sau đó tiếp tục ăn tiếp phần của mình.

Mộc Trà cũng không nhiều lời, chậm rãi ăn thức ăn trong bát, không khí không hề căng thẳng mà hài hoà đến lạ.

Suy cho cùng đây cũng là lễ nghi cơ bản của hào môn trong bữa ăn nên cũng không có gì quá ngượng ngùng.

Dì Trương chạy ra đến cổng cũng đã mấy phút sau, phía cổng lớn có một người phụ nữ vẫn còn mặc đồng phục công sở, đầm đen bó ngắn đến nửa đùi phô ra đôi chân thon thả, kiều diễm trắng nõn, áo sơ mi trắng lại càng làm nổi bật làn da tinh tế cùng gương mặt ưa nhìn, trên tay cô ta cầm theo một xấp hồ sơ, cả mặt nóng bừng lại có chút mồ hôi ở trán, xem ra là chạy đến đây từ đường phía bên dưới.

Dì Trương khẽ cau mày, không có ý tứ mở cổng, bà đứng từ trong nhìn ra, ánh mắt mang theo dò xét cùng khinh thường, chất giọng lại có chút cao: " Lý tiểu thư đến đây có chuyện gì sao? "

Lý Thanh Thuần thở hổn hển, đem tay lau đi mồ hôi trên trán, mỉm cười tươi tắn, nhẹ nhàng nói: " Cháu mang hồ sơ cần cho cuộc họp ngày mai đến cho Cố tổng.

"

" Vậy Lý tiểu thư đưa cho tôi là được, không cần thiết vào trong đâu, dù sao bây giờ cũng muộn rồi, Lý tiểu thư hẳn cũng nên sớm về nhà.

" Dì Trương nhìn qua song sắt của cánh cổng, chất giọng vẫn không dịu đi bao nhiêu thậm chí còn có phần ghét bỏ rõ rệt.

Bà đối với loại tiểu tam trèo cao này còn lạ sao? Ngoài trừ gương mặt ra thì cái gì cũng không có, thậm chí đến chút lễ giáo cỏn con khi gặp người lớn tuổi bằng cha mẹ mình cũng không biết chào.

Lý Thanh Thuần suy nghĩ một lúc, sau đó hơi gật đầu, song lại có chút băn khoăn: " Vậy dì giúp cháu đưa cho Cố tổng nhé? Văn kiện này rất quan trọng đấy ạ.

"

Dì Trương nhíu mày rồi đem chìa khóa mở cổng: " Tôi biết rồi, Lý tiểu thư cũng nên về sớm đi.

"

Sắc trời hôm nay rất tối, thậm chí còn không có trăng, mà đoạn đường từ đường lớn đến biệt thự nhà họ Cố rất xa, bảo an của khu này cũng không cho taxi chạy xe vào, Lý Thanh Thuần hơi băn khoăn một chút, sau cùng cũng đem tập tại liệu đưa cho dì Trương.

Cô ta nhìn vào bên trong căn biệt thự sáng đèn vừa hào nhoáng vừa ấm áp lại có chút không cam tâm, ánh mắt hơi rũ xuống.

Dì Trương nhận lấy tập tài liệu rồi nhanh chóng đóng cổng.

Trùng hợp thay, tay của dì Trương vừa chạm vào cánh cổng thì trời đổ cơn mưa lớn, mưa trút xuống như lũ, cả người Lý Thanh Thuần theo đó ướt sũng, vải thấm vào da thịt để lộ đường cong tuyệt đẹp.

Dì Trương vẫn không có ý định để Lý Thanh Thuần vào, nếu bà để cô ta vào thì có khác gì thả hồ ly vào nhà để câu dẫn nam nhân? Hơn nữa cả một năm nay Cố Việt Bân mới về nhà ăn được một bữa cơm tử tế với La Thi Anh, có bị ngu thì mới cho người phụ nữ này vào.

Ánh mắt ủy khuất hướng về phía cánh cửa đáng dần đóng lại, đột nhiên cửa bị chặn, cả người Lý Thanh Thuần bị thứ gì đó bao bọc lại.

Độ ấm của cơ thể nhanh chóng tăng lên, Lý Thanh Thuần ngước mắt nhìn nam nhân đang che chắn cho mình, ánh mắt có chút ủy khuất cùng yếu nhược, gương mặt kiều diễm mang theo bộ dáng khiến người khác muốn che chở.

" Bân Bân? " Lý Thanh Thuần yếu ớt lên tiếng.

Ánh mắt Cố Việt Bân quét ngang qua người dì Trương, sau đó nhẹ nhàng ôm Lý Thanh Thuần lên: " Vào trong rồi nói.

"

Dì Trương bị một cái lườm này của Cố Việt Bân doạ, bà nhanh chóng đóng cổng lại rồi đi vào.

Lý Thanh Thuần bị dính mưa, cả người mềm nhũn dựa vào người Cố Việt Bân, hai tay không tự chủ mà ôm lấy cổ hắn, áo sơ mi trắng bị dính nước mưa nên bó sát vào cơ thể để lộ ra da thịt trắng nõn cũng áo lót màu đen lại càng khiến người trở nên quyến rũ hơn thường ngày.

Cố Việt Bân ôm Lý Thanh Thuần vào trong, cả người hắn cũng ướt đẫm nước mưa, căn nhà vẫn sáng đèn, chỉ có điều có chút khác lạ.

Mộc Trà tự lúc nào đã đứng ở trong phòng khách, đôi mắt vô hồn hướng ra ngoài, bàn tay cô được La Gia Ý nắm lại.

Nghe thấy tiếng bước chân, Mộc Trà hơi nghiêng đầu hỏi: " Có chuyện gì vậy? Anh và dì Trương có bị ướt không? "

La Gia Ý không tự chủ nắm chặt lấy tay Mộc Trà, cô bé kiên cường nhìn ba của mình đang ôm ấp người phụ nữ khác, mày nhỏ khẽ nhíu, giọng trẻ con lanh lảnh hỏi: " Ba, dì ấy là ai vậy? Tại sao ba lại ôm dì ấy? "

Mộc Trà nhíu mày khó hiểu, hỏi: " Nhà chúng ta có khách sao? "

Một câu " Khách " khiến cho Lý Thanh Thuần hơi nhíu mày, ở đây cô ta còn có thể coi là khách sao?

" Việt Bân, bỏ em xuống trước.

" Giọng của Lý Thanh Thuần vang lên bên tai.

" Bạn của tôi, trời mưa, cô ấy bị ướt.

" Cố Việt Bân trả lời, chậm rãi thả Lý Thanh Thuần xuống.

Dì Trương vừa kịp bước vào nhà, cả người cũng ướt không ít, thấy Mộc Trà đang ngồi trong phòng khách thì hơi nhíu mày, bà bất đắc dĩ nhìn đến chỗ La Gia Ý bên kia, tiến lại chỗ cô bé, bà nhẹ giọng: " Tiểu thư, con ăn xong chưa? Chúng ta lên làm bài tập trước nhé? "

La Gia Ý nhìn đến chỗ Mộc Trà, cô bé không cam lòng nói: " Con phải ở lại với mẹ! "

" Con lên trước đi, lát mẹ ngủ với con.

" Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, bàn tay chậm rãi thả ra.

La Gia Ý không cam lòng nhìn cô thêm hai cái, cuối cùng cũng phải theo dì Trương lên lầu.

" Anh có dính mưa không? Chi bằng tắm trước đã.

" Mộc Trà hỏi

Cố Việt Bân nhìn Lý Thanh Thuần đã sớm run lên vì lạnh, hắn nhẹ giọng đáp: " Được, cô ấy dính mưa, dễ bị cảm, dì Trương lát nữa mang một bộ đồ của Thi Anh xuống để Thanh Thuần thay.

"

Dì Trương đi đến nửa cầu thang, nghe một câu này thì nhíu mày, sau cùng bà cũng phải nghe theo mà thực thi.

Mộc Trà không hề có ý kiến, cô ngồi trên salon, chậm rãi nhìn vào khoảng không vô định.

Cố Việt Bân dẫn theo Lý Thanh Thuần, đưa cô ta đến nhà tắm bên dưới, sau đó hắn mới đi lên nhà tắm ở phòng ngủ để tắm lại..