Vân Tử Mộc vẫn luôn nghe lời nàng nằm im trên giường, thấy bên ngoài sắc trời đã dần tối, lại không thấy Tô Thất trở về trong lòng không khỏi lo lắng.

Hắn thật ra không sợ nàng sẽ xảy ra chuyện. Hắn chỉ sợ nàng lại bị người rủ đi uống rượu sau đó trở về lại muốn đánh hắn.

Nhưng hôm nay nàng đã nói qua sẽ không đánh hắn nữa, Vân Tử Mộc không biết có nên tin nàng không nữa.

"Nếu hôm nay nàng không uống rượu, cũng không đánh ta. Ta sẽ thử tin nàng một lần."

Vân Tử Mộc tự an ủi mình, chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy giây phút chờ đợi này không còn đáng sợ nữa.

"Tử Mộc, ta đã trở về rồi đây!"

Sợ hắn nghe thấy âm thanh bên ngoài giật mình sẽ sợ hãi, nàng vừa vào cửa liền chào hỏi hắn trước.

Vân Tử Mộc trong mắt xẹt qua một tia vui mừng. Thê tử hôm nay trở về sớm như vậy, hơn nữa nghe thanh âm của nàng mười phần trong trẻo giống như là không có uống rượu.

Ý nghĩ vui mừng tràn ra trong đáy lòng, mắt hắn cũng ánh lên ý cười.

Vừa định đứng dậy đi ra ngoài đón nàng, đã thấy nàng tiến vào trong.

Thấy Vân Tử Mộc ngoan ngoãn nằm trên giường, Tô Thất hài lòng khen hắn vài câu.

"Tử Mộc ngoan quá. Ta phải khen thưởng cho chàng rồi."

Dứt lời, Tô Thất liền đem bao tải trái cây đổ đầy lên bàn, trái cây mê người lăn long lốc. Vân Tử Mộc kinh ngạc đến nỗi bưng kín miệng, quên cả hô hấp.

"Thê tử...."

Khuôn mặt Vân Tử Mộc hơi đỏ hồng ôn nhu và gọi một tiếng, còn có vài phần làm nũng.

"Này đều là của chàng đó, từ từ ăn."

Cầm hai trái nhét vào trong lòng hắn, Tô Thất lại đi ra gian ngoài cầm theo một cái sọt tre tiến vào, đem trái cây gom vào một góc bàn, sau đó tiền bắt đầu đổ toàn bộ thảo dược ra.

Nhìn hai quả hồng hồng trong lồng ngực, mũi hắn bỗng nhiên chua xót.

Thê tử không chỉ không uống rượu, không đánh hắn, mà còn mang trái cây cho hắn.

Chỉ chốc lát vận dụng công phu nghiền ép, Tô Thất liền bưng một chén con đi đến.

Ngồi vào mép giường, Tô Thất nói với Vân Tử Mộc: "Tử Mộc, ta phải đắp thuốc lên vết thương của chàng, sẽ hơi đau một chút. Nếu chàng không nhịn được thì cứ kêu lên nhé. Không sao đâu."

Dứt lời, Tô Thất liền kéo ống quần hắn lên.

Vân Tử Mộc toàn thân cứng đờ, sau đó liền muốn né tránh hành động của nàng. Tô Thất ở bên cạnh hết sức trấn an, hắn mới thả lỏng lại, tai đỏ hồng cúi đầu xuống.

Thê tử chỉ là muốn bôi thuốc cho hắn, cũng không phải là muốn chạm vào hắn, không có vấn đề gì cả.

Vân Tử Mộc tự an ủi chính mình. Bị một loạt cảm xúc mát lạnh đánh úp, nước thuốc màu xanh đậm đổ lên vế thương ở đầu gối đã có chút kết vảy của hắn lại không có đau đớn như trong tưởng tượng.

Tô Thất nhìn đôi chân trắng trẻo toàn vết xanh tím, trong lòng lại không ngừng mắng chửi nguyên chủ một trận.

Đúng là không phải người a! Sao lại có thể đánh hắn thành như vậy?

Người này chính là muốn cho hắn chết mới hả dạ sao?

Vân Tử Mộc ôm trái cây trong ngực ngơ ngác nhìn động tác của nàng, quên cả đau đớn.

Sau khi cha hắn qua đời, không còn ai bôi thuốc cho hắn nữa.

Gia chủ không thích bọn hắn, động một chút là đánh mắng. Bị thương lại là chuyện rất bình thường.

"Đau không?"

Tô Thất cẩn thận nhìn hắn, thấy hắn lắc đầu. Thế nhưng nàng lại cảm thấy hơi áy náy.

Vết thương này tuy không phải nàng gây ra nhưng lại do thân thể này tạo nghiệt a.

"Tử Mộc, thật xin lỗi!"

Một tiếng thật xin lỗi khiến Vân Tử Mộc cả kinh, trái cây trong tay lăn xuống góc giường, khiến lòng hắn mềm nhũn.

Kỳ thật, thê tử cũng không xấu xa lắm, ít nhất còn tốt hơn gia chủ của hắn.

Gia chủ đánh hắn xong đều không cho hắn thuốc, càng đừng nói là xin lỗi hắn.

"Không trách thê tử, đều là do ta không tốt."

Vân Tử Mộc rũ con ngươi nhỏ giọng nói, là hắn không chịu hầu hạ thê tử ngủ nên mới bị đánh, cũng không thể trách nàng.

Chính là.....

Nghĩ tới những lời cha đã nói lúc còn sống, Vân Tử Mộc gắt gao cắn cắn môi dưới, không nhiều lời nữa.

Dù có thêm một lần nữa, hắn cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.

Thoa thuốc xong, Tô Thất cũng không kéo ống quần hắn xuống, cứ để vậy cho miệng vết thương được thông thoáng.

"Ta đi nấu cơm, chàng ăn trái cây lót dạ trước đi."

Nghĩ đến con gà còn phải làm thịt, cũng không thể ăn tối sớm được, nàng liền đưa trái cây cho Vân Tử Mộc lót dạ.

"Thê tử, vẫn là để ta đi thôi!"

Vân Tử Mộc cả kinh, bật dậy.

Việc nấu cơm sao lại để cho nàng làm được.

"Trên người chàng còn có vết thương nghiêm trọng. Mấy ngày tới để ta nấu cơm, chàng chú ý nghỉ ngơi cho tốt là được.

Tô Thất đem Vân Tử Mộc đang giãy giụa ấn trở về, kéo thảm đắp lên người hắn, đem trái cây vừa lăn tới góc giường đặt vào lòng hắn, rồi mới bước ra ngoài.

"Ục ục..."

Bụng hắn khẽ kêu, Vân Tử Mộc lặng lẽ vươn tay xoa nhẹ hai cái, lại nhìn trái cây trong tay do dự chớp mắt một cái, mới há mồm cắn một miếng nhỏ.

Mùi vị ngọt thanh truyền đến đầu lưỡi. Đặt tay lên ngực, Vân Tử Mộc chỉ thấy nơi đó nhảy lên vài cái.

Thật sự lại có trái cây ngọt như vậy sao!

Tô Thất với việc nấu cơm cũng không tính là thuần thục, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không biết.

Làm sạch con gà, chặt nhỏ rồi thả vào nồi nước lớn. Không có gia vị, chỉ có mấy viên muối thô nhưng đối với Tô Thất như vậy cũng đủ rồi.

Lại đem rau dại rửa sạch, dùng nước sôi nhúng qua, liền vớt ra đĩa. Không có nước chấm, Tô Thất đành phải rắc lên một ít muối, miễn cho chỉ có vị cay đắng.

Mùi thơm thì thịt gà tỏa ra, Tô Thất lấy một ít canh gà đặt ở một bên, chuẩn bị cháo gà ngày mai cho Vân Tử Mộc bồi bổ.

Nghĩ đến trưa nay chỉ ăn cháo loãng, Tô Thất chạy đi xem thùng gạo nhà mình một chút.

Chỉ thấy dưới đáy lu chỉ có một tầng mỏng gạo lứt, khó trách Vân Tử Mộc nấu cơm đều không bỏ được nhiều hơn mấy hột.

"Dân dĩ thực vi thiên, chỉ có cơm no mới có sức làm chuyện khác không phải sao."

Tô Thất lẩm bẩm, vô luận như thế nào ngày mai cũng phải vào núi một chuyến.

Đem thịt gà đã hầm xong, Tô Thất lại cầm thêm hai đôi đũa cùng hai cái chén đi vào phòng chính.

Vừa ngửi được mùi thịt gà, Vân Tử Mộc còn tưởng rằng cái mũi của mình xảy ra vấn đề rồi. Vị trái cây ngọt thanh kia vẫn còn đọng lại tư vị trong hắn.

"Cơm nấu xong rồi, ta đỡ chàng qua đây nhé."

Tay áo vẫn đang xắn, Tô Thất đưa đôi tay có lực đỡ lấy tay phải của hắn. Vân Tử Mộc chỉ thấy dưới chân mềm nhũn, cả người cũng mất hết sức lực.

"Đắc tội."

Tô Thất nói một tiếng đắc tội, khom người đen Vân Tử Mộc còn đang ngẩn ngơ ôm lên.

Đợi hắn phản ứng lại, thì hắn đã ngồi xuống ghế ở gian ngoài rồi.