Đôi khi Vân Tử Thanh cũng nghĩ, chính bản thân mình còn không bằng đám Vân Tử Mộc, bị bán đi rất xa, nếu vận khí tốt nói không chừng lại gặp được một thê chủ tốt, an an ổn ổn sống qua ngày.

Nhưng hắn thật sự không chịu nổi cái người đi một bước mỡ liền lay động. Còn có một cỗ mùi hồi tanh trên người nàng ta.

Vân Tử Thanh không dám nghĩ đến sau này mỗi đêm mình phải nằm một chỗ cùng với nữ nhân như vậy. Nửa đời sau này của hắn biết phải thế nào.

Tên Vân Tử Mộc kia dựa vào đâu mà có được vận khí tốt như vậy? Tìm được một thê chủ yêu thương mình thì không nói nhưng dung mạo của nàng còn thuộc loại chất lượng nhất.

Hắn là con vợ cả nhưng bây giờ con vợ lẽ còn sống tốt hơn cả hắn.

Dựa vào cái gì?

Trong cuộc sống này, không thể dựa dẫn vào người khác, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

"Vân Tử Mộc, xin lỗi, ta không tìm được thê chủ nào tốt hơn thê chủ của ngươi, đành phải đoạt nàng từ trong tay ngươi rồi."

Vân Tử Thanh nhận thấy, thê chủ Vân Tử Mộc sủng ái hắn ta như vậy là vì hắn ta lớn lên xinh đẹp.

Nhưng Vân Tử Thanh hắn lớn lên cũng xinh đẹp không kém Vân Tử Mộc. hơn nữa da thịt cũng được bảo dưỡng nên mềm mịn hơn rất nhiều. Nào có chỗ nào giống với cái người đã làm việc nặng từ nhỏ đến lớn như Vân Tử Mộc.

Nếu như Vân Tử Mộc ngoan ngoãn nghe lời, nguyện ý hầu hạ nàng cùng hắn, hắn cũng không ngại làm hầu phu, nếu như không đồng ý, vậy thì đừng trách hắn không từ thủ đoạn.

Vân Tử Mộc kiến thức hạn hẹp sao có thể sánh với Vân Tử Thanh, người đi theo Vương thị từ nhỏ, nhìn qua mọi loại tranh đoạt chứ. Gϊếŧ chết Vân Tử Mộc cũng chỉ như nghiền chết một con kiến hôi.

Nhưng từ nhỏ Vân Tử Mộc đã hiểu chuyện, Vân Tử Thanh vẫn luôn nghĩ tới cảnh hắn ta tới hầu hạ mình.

Nếu Tô Thất mà biết loại ý tưởng kỳ lạ này của Vân Tử Thanh, nàng nhất định sẽ phun nước miếng, nắm tóc của hắn, mắng hắn một câu: "Cũng không biết nhìn rõ xem bản thân mình là ai."

Mà người cái gì cũng không hiểu, Vân Tử Mộc lúc này đang ghé vào đầu giường đất cắt vải, chuẩn bị làm cho Tô Thất một kiện áo bông.

"Thê chủ, hình như nàng lại cao lên rồi."

Một bên ước lượng kích thước, Vân Tử Mộc nhỏ giọng nói thầm.

"Cổ nhân thường nói đến 23 vẫn còn cao lên sao? Ta còn chưa tới 20, sau này nhất định vẫn còn cao lên một chút."

So với chình mình khi mới gặp hắn, Tô Thất đau lòng nói.

"Nhưng sao chàng vẫn gầy như vậy?"

Vân Tử Mộc nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt trên mặt mình, phồng miệng lên nói: "Đã mập lên rất nhiều rồi."

Ngày thường hắn ăn còn nhiều hơn thê chủ, hơn nữa trong nhà có bao nhiêu đồ ăn vặt không phải đều đổ vào bụng hắn hay sao. Sao có thể gầy được.

"Vẫn phải mập lên một chút nữa mới tốt."

Tô Thất bỗng nhiên tiến đến bên tai Vân Tử Mộc, thấp giọng nói:

"Béo tốt mới có dinh dưỡng...."

Khuôn mặt hắn đỏ lên, buồn bực mà kêu một tiếng: "Thê chủ..."

Thấy Vân Tử Mộc ngượng ngùng mà quay người đi, không dám nhìn nàng, Tô Thất tiến lên xoay hắn lại đối diện với mình.

"Tử Mộc, chàng còn sợ ta sao?"

Vân Tử Mộc rũ con ngươi, không dám nhìn thẳng vào nàng, cắn môi lắc đầu.

"Vậy chàng có nguyện ý gả cho ta không? Gả cho ta làm lang phu của ta, vì ta sinh hài tử, cùng ta trải qua quãng đời còn lại."

Thân mình hắn cứng đờ, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía nàng, có chút không hiểu rõ ý tứ của nàng.

"Nhưng hiện tại, ta chính là lang phu của thê chủ mà."

Vân Tử Mộc chưa trải qua hôn lễ, cũng không biết gả cưới là như thế nào. Nhưng hắn lại nghe hiểu câu "làm lang phu của nàng".

Rõ ràng hắn vẫn luôn là lang phu của nàng mà?

Kỳ thật, trong lòng hắn cực kỳ hiểu rõ, chỉ là hắn không thể tin nổi, không thể tin được thê chủ sẽ muốn cưới "cái phu lang" được mua về này.

"Chàng biết ý của ta không phải như vậy, mà là giống Đại Sinh tỷ và tỷ phu, có tam môi lục sính, có hôn thư cũng có hôn lễ, cũng có thể cùng chung chăn gối...

Tô Thất cầm tay Vân Tử Mộc, buộc hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, từng câu từng chữ mà nói.

"Tử Mộc, nếu chàng không muốn, ta sẽ không ép nàng, về sau chỉ coi chàng như đệ đệ ruột mà nuôi dưỡng. Hoặc là sau này chàng gặp được người muốn gửi gắm cả đời, ta cũng có thể vì chàng mà đặt mua của hồi môn, tuyệt đối không ủy khuất chàng. Nhưng nếu chàng nguyện ý, ta hi vọng được nghe từ chính miệng chàng, quãng đời còn lại không dài, ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian."

Tô Thất ngủ ở tây phòng cũng đủ lâu rồi, nàng cũng muốn mùa đông được ngủ ở giường đất ấm áp cùng Tiểu lang phu.

"Nàng... Nàng đáng ghét... nàng biết rõ tâm ý của người ta rồi, còn muốn người ta nói...."

Vân Tử Mộc xấu hổ đến đỏ cả mắt, hoặc cũng có thể là do hắn tức giận.

Tổng kết lại thì câu kia của nàng là nếu hắn muốn gả cho người khác thì nàng vẫn thương yêu hắn. Nhưng từ lúc hắn bắt đầu gọi nàng là thê chủ, nào có ý muốn gả cho người khác nữa? Thê chủ sao có thể nghĩ hắn là người như vậy được.

Thấy Vân Tử Mộc đỏ mắt, chạy đi, Tô Thất vội vàng đem người kéo lại, gắt gao ôm ở trong ngực.

"Tử Mộc, lần đầu tiên ta thấy chàng, ta liền muốn che chở chàng thật tốt, sao lại có ý định bỏ chàng đem nhường cho người khác được. Ta chỉ ra vẻ rộng lượng mà thôi. Bất quá chính là do ta sợ chàng từ chối sẽ mất mặt... Hiện giờ cho dù chàng không muốn, ta cũng sẽ đem chàng trói ở bên người."

Tô Thất không biết Vân Tử Mộc có hiểu cái gọi là "ánh mắt đầu tiên" của nàng khi nào, nhưng nàng biết, Vân Tử Mộc là một người thông minh, nhất định có thể nhận ra sự khác biệt của hai "Tô Thất".

Đôi tay rũ bên người chậm rãi nâng lên, đặp lên eo nàng.

"Tử Mộc nguyện ý gả cho thê chủ không uống rượu...'

Thanh âm của hắn tuy nhỏ, nhưng Tô Thất lại nghe rất rõ ràng.

Hai người tâm ý thông suốt, vậy là đủ rồi.

"Vậy chờ thêm một đoạn thời gian, chúng ta liền thành hôn, đến lúc đó đến quan phủ lãnh chứng, rồi làm hôn lễ, lúc đó chàng sẽ chính thức là người của Tô gia."

Tô Thất giải đáp khúc mắc trong lòng hắn, nàng muốn cho hắn vị trí chính phu, khi chết có thể trôn cùng huyệt với nàng.

"Có hôn thư là được rồi, không cần tổ chức hôn lễ đâu."

Vân Tử Mộc nắm thắt lưng Tô Thất nhỏ giọng nói. Hắn chỉ cần một tờ giấy hôn thú, liền nguyện ý đem mình giao cho thê chủ.

"Sao có thể? Chúng ta cả đời chỉ kết hôn một lần, sao lại không làm hôn lễ? lễ phục đỏ thẫm cũng phải mặc qua một lần chứ? Nếu không thật tiếc nuối a!"

Có lẽ hắn ngại mọi người rèm pha nhưng nàng muốn cho mọi người cùng chứng kiến tình yêu của bọn họ.

Đúng vậy, đó chình là tình yêu!

Thời đại cơm no áo ấm còn khó giải quyết như này, Tô Thất càng cảm thấy may mắn khi có thể tìm được tình yêu đích thực cho mình.

Từ nay về sau, cho dù phải dùng đến cả tính mạng cũng nhất định bảo hộ người kia đến hơi thở cuối cùng.

"Vậy... vậy thì mua vải đỏ về, ta tự mình làm lễ phục."

Vân Tử Mộc không muốn tốn tiền, nhưng nghe Tô Thất nói vậy, trong lòng hắn cũng có chút ngứa.