Với Tô Thất mà nói, chế biến thực phẩm làm mát rất đơn giản.
Kiếp trước lúc nàng còn ở nhà cũng đã làm nhiều đến mức ăn không nổi mới dừng tay.Rửa sạch sợi mì, để ráo nước, Tô Thất chuẩn bị một chút nguyên liệu.Không có dưa chuột nhỏ, Tô Thất đem giá đỗ bỏ vào nước sôi trần qua.Lại giã một chút đậu phộng rắc lên trên, vì Vân Tử Mộc không thích ăn tỏi nên Tô Thất chỉ cho lên trên một ít hành lá."Oa... Thơm quá!"Đang lùa gà ở bên ngoài, Vân Tử Mộc ngửi được hương thơm liền chạy chậm vào bếp, nhìn thấy Tô Thất đang cầm tô mì không khỏi chớp mắt."Đây là thứ ngon mà thê tử nói muốn làm cho Tử Mộc ăn sao?""Đúng vậy! Này là mì lạnh, chàng thích ăn chua, ta sẽ cho nhiều dấm, đảm bảo chàng sẽ thích."Đã nhiều ngày hắn không được ăn ngon uống tốt, trừ hôm qua được ăn sủi cảo ra thì bữa sáng và bữa trưa cũng chỉ ăn một vài thứ linh tinh.Đừng nói là Vân Tử Mộc, đến Tô Thất không kén ăn nhưng dưới thời tiết oi bức như thế này cũng khó chịu không muốn ăn. Thời tiết oi bức như vậy, không biết có phải sắp mưa không."Mì lạnh? Đó là mì lạnh sao?"Vân Tử Mộc vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Tô Thất, hai ngày nay trời nóng đến khó chịu, nếu không phải thê tử không cho phép, hắn hận không thể mỗi ngày đều uống nước lạnh."Dù sao cũng không nóng, chờ ta trộn mì vào xong thì chàng nếm thử xem."Tô Thất nghĩ, nếu Vân Tử Mộc thấy ngon thì nàng cũng có thể đem cái này đi kiếm chút tiền tiêu vặt.Chỉ là chế biến tương đối mệt, không giống xà phòng, một nồi có thể chia làm nhiều cái."Thê chủ, thêm chút dấm đi."Thấy Tô Thất thêm dấm vào bát, Vân Tử Mộc nói, hắn rất thích ăn chua, rất thích vị dấm chua này."Thích ăn dấm như vậy, chàng là cái hũ dấm nhỏ sao"Cuối cùng thêm nửa muỗng đường vào, đảo đều xong xuôi nàng đưa bát đũa cho Vân Tử Mộc."Ăn ngon không?"Vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Vân Tử Mộc, Tô Thất có chút hồi hộp hỏi.Đã lâu không làm lại, nơi này lại thiếu thốn nguyên liệu, không biết hương vị có ổn không."Gon nhắm (ngon lắm)..."Miệng nhỏ phồng lên đáp lại, sau đó vội vàng gắp một miếng đưa đến bên miệng nàng.Tô Thất há mồm ngậm một miếng, chua quá, nàng nhịn không được rùng mình vài cái nhưng tiểu lang quân nhà nàng lại ăn ngon đến híp cả mắt."Tử Mộc, chàng nói xem, nếu ta đem cái này ra chợ bán thì người ta có thích ăn không?Tô Thất thử hỏi, Vân Tử Mộc vội vàng gật đầu như gà mổ thóc."Thích, rất thích"Ít nhất là hắn rất thích, thích đến không chịu được.Tô Thất cười đầy sủng nịnh, giơ tay xoa khóe môi hắn, thấy hắn cuối cùng cũng chịu ăn gì đó, trong lòng nàng cũng thoải mái lên nhiều.Trong thị trấn cứ cách 5 ngày là có một buổi họp chợ lớn, nếu là ngày thường đi bán xà phòng, hôm sau lại cùng cửa hàng bán son phấn hợp tác làm ăn, có thời gian rảnh liền bán đồ ăn lạnh.Hơn nữa còn có 3 người Lục Đại Sinh nếu chỉ dựa vào bán xà phòng sợ là không đủ chi tiêu.Chờ khi có đủ tiền liền ở trong trấn thuê một cửa hàng, bán chút đồ ăn vặt kiếp trước hắn là không tồi.Nghĩ như vậy, Tô Thất liền đem số đồ ăn lạnh còn thừa cất đi.Trời nóng đồ ăn không bảo quản lâu được, Tô Thất lại làm nhiều, nàng liền nghĩ, mang cho hai đứa nhỏ nhà Lục Đại Sinh chút đồ ăn vậy.Vì lúc trước Vân Tử Mộc và Tiền thị khá thân thiết, nên lần này nàng dẫn theo hắn cùng đi tới nhà Lục Đại Sinh.Lục Đại Sinh thấy một nhà hai người mang theo ít đồ lạnh tới, trong mắt tràn đầy kinh hỉ."Thất muội, đồ muội mang đến ăn thật ngon, so với quán ăn ở trong trấn còn ngon hơn."Lục Đại Sinh không khỏi tán thưởng nói. Nàng phát hiện, kể từ khi Tô Thất biết thương phu lang, cả người gần như là cái bóng đèn di động, đi đến đâu là phát sáng đến đó.Vẻ mặt hai đứa nhỏ nhà Lục Đại Sinh khi được ăn đầy thỏa mãn. Tiền thị nhịn không được tấm tắc khen Vân Tử Mộc có phúc, có bản lĩnh lấy được một thê chủ giỏi giang.Tô Thất liền nhân cơ hội, nói ra mục đích của mình: "Đại sinh tỷ, ta định lên trấn bán thứ đồ ăn này, tỷ thấy thế nào?"Tô Thất nghĩ kỹ rồi, Lục Đại Sinh sức lớn, có thể cùng làm với nàng.Tô Thất không nỡ để phu lang của mình phải làm việc nặng nhọc.Mắt Lục Đại Sinh sáng lên, nàng cảm thấy bán mấy thứ đồ ăn làm mát còn dễ dàng hơn là xà phòng nhiều. Mọi người vẫn là bị hấp dẫn bởi hương vị hơn."Tất nhiên là rất tốt. Ý tưởng này của Thất muội rất tốt."Nhưng nghĩ tới việc bán xà phòng đang có chút khởi sắc, Lục Đại Sinh có chút do dự.Thấy vậy, Tô Thất giải thích: "Đồ ăn thì bán vào lần họp chợ lớn, ngày thường thì bán xà phòng. Chờ sau này việc bán xà phòng phát triển, chúng ta liền ủy thác cho cửa hàng son phấn tới bán."Sở dĩ Tô Thất có chút gấp gáp là vì sắp thu hoạch mùa vụ, nàng phải bố trí xong toàn bộ, đến lúc thu hoạch sẽ không phải chịu mệt mỏi quá độ."Ý kiến rất hay."Lục Đại SInh ăn xong miếng cuối cùng, liền kêu Tiền thị bồi Vân Tử Mộc trong chốc lát, nàng mang theo Tô Thất đi tìm Lục Thất muội và Lục Tử Bình.Bốn người ngồi cùng nhau, lần đầu tiên nói về chuyện chia hoa hồng.Lục Đại Sinh lớn tuổi nhất, rất nhiều chuyện cần nàng mở miệng, cũng có thể tránh được rất nhiều phiền toái."4 người chúng ta tuy rằng không phải tỷ muội ruột thịt, nhưng lại lớn lên cùng nhau, so với tỷ muội ruột thịt còn thân hơn. Nhưng tỷ muội thân thiết thì cũng phải tính toán rõ ràng minh bạch."Lục Đại Sinh nhìn thoáng qua Tô Thất, lại nói tiếp: "Cách kiếm tiền đều là Tô Thất nghĩ ra, 3 chúng ta chỉ phụ giúp, cho nên sau này chia tiền, chúng ta không thể chia đều được.""Đại Sinh tỷ nói đúng, Thất tỷ nên là người được hưởng nhiều nhất."Lục Tử Bình vội vàng phụ họa nói, nàng đi theo các tỷ muội chủ yếu là muốn có cái nghệ, cũng không quản đến chuyện tiền nong.Lục Thất muội cũng gật đầu phụ họa: "Chỉ cần là không làm chuyện trái với lương tâm, mỗi ngày không còn bị nương mắng là ta vui rồi.""Chúng ta đều đã thỏa thuận rõ rồi, trừ bỏ chi phí, còn lại phần lãi, một nửa thuộc về Tô Thất, tiền này không ai được đả động đến. Một nửa còn lại, chia đều cho 4 người. Mọi người không được lười biếng, Không được đùn đẩy trách nhiệm cho người khác. Tô Thất giúp chúng ta một phen, chúng ta phải đuổi kịp tốc độ của nàng."Lục Đại Sinh tuy không có học thức, nhưng lại nói ra những lời cảm động lòng người.Tô Thất cũng không cùng các nàng khách sáo gì, trước mắt nàng đang thiếu rất nhiều tiền. Nàng muốn mua mặt bằng mở cửa hàng, còn muốn tổ chức hôn lễ, làm cái gì cũng cần tiền.