Trước khi ra khỏi doanh trướng, Sở Tiêu còn không quên quay đầu, đối với nàng hỏi một câu: “Cơ Nhi, ngươi nói ta làm vậy có sai không?” Thanh âm phảng phất vài phần mơ hồ dường như đang tự chất vấn bản thân mình.

“Sư phụ, ta không biết.” Lãnh Cơ Uyển thành thật đáp.

Sở Tiêu lẳng lặng nhìn nàng, không có lên tiếng, thật lâu sau mới chậm rãi xoay người rời đi.

Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa lên cao, Sở Tiêu cùng Lãnh Cơ Uyển đã sớm lên ngựa rời khỏi quân doanh.

Hai người một đường tiến thẳng về phía trước, không biết đã đi được bao lâu, cho đến khi cảm thấy mệt mỏi cả hai mới dừng lại nghỉ ngơi một thoáng.

Lãnh Cơ Uyển ngẩng đầu, bầu trời u ám nhiều ngày rốt cuộc cũng trong xanh trở lại.

Sắc mặt nàng tuy rằng tái nhợt nhưng cũng không cách nào che khuất dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn.

Không ai có thể ngờ rằng vị lãnh tướng tài hoa trên chiến trường lại là một nữ tử có bề ngoài yếu đuối.

Mà Sở Tiêu ở một bên, trên mặt không có một tia cảm xúc, từ ngày hôm qua cho tới bây giờ sư phụ vẫn là bộ dáng yên tĩnh như vậy.

Mặc dù bên ngoài có vẻ bình thản, nhưng bên trong có bao nhiêu hỗn loạn e rằng chỉ có sư phụ mới biết.

Tuyệt Ảnh đột nhiên hí lên một tiếng, Lãnh Cơ Uyển liền vươn ngón tay thon dài khẽ vuốt ve bờm nó như muốn trấn an.

Nhưng một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên, khiến cho toàn thân của nàng khẽ run rẩy.

Trực giác của nàng từ trước đến nay chưa bao giờ sai, cũng nhờ nó nàng cũng tránh được không ít nguy hiểm.

“Sư phụ, xung quanh có điểm khác thường!”

Còn không đợi Lãnh Cơ Uyển hô lên, Sở Tiêu ở một bên đã sớm sực tỉnh.

Tiếng cây cỏ xào xạc càng lúc càng rõ ràng, mang theo sự chấn động cùng một hơi thở đầy nguy hiểm ập tới.

Lãnh Cơ Uyển hít sâu một hơi, cũng không chút do dự, nàng lấy áo choàng khoác lên người rồi xoay người lên ngựa, thúc giục Hắc Ca cùng với Sở Tiêu vội vàng ly khai.

Rất nhanh từ phía sau nàng vang lên tiếng vó ngựa với khí thế cực kỳ mãnh liệt, ngày càng tiến lại gần.

Lãnh Cơ Uyển không cần quay đầu cũng biết tình hình phía sau nên càng thúc dây cương Hắc Ca chạy nhanh hơn một chút.

Chỉ cần dựa vào y phục của bọn họ, nàng có thể dễ dàng nhận ra thân phận của đối phương.

Bọn họ không ai khác chính là binh sĩ Nguyệt quốc!

Nhưng tàn quân của Nguyệt quốc xuất hiện ở đây, không chỉ có nàng mà ngay cả Sở Tiêu cũng không khỏi cảm thấy kinh sợ.

“Hưu!”

Đúng lúc này, một đạo âm thanh sắc bén từ phía sau phóng tới, ba mũi tên đồng thời phóng thẳng về phía Lãnh Cơ Uyển, Hắc Ca dưới chân vội vàng tránh né, nhưng đối phương lại không có ý định ngừng tay, mắt thấy Lãnh Cơ Uyển xuất hiện sơ hở, một mũi tên tiếp tục bắn ra còn mang theo tiếng rít gào xé gió.

“Cẩn thận!”

Một mũi tên này thực sự quá nhanh, bàn tay vừa đặt lên bội kiếm, mũi tên chớp mắt đã đến gần nàng.

Vào lúc này, Sở Tiêu đột nhiên nhảy lên một bước, cánh tay vỗ nhẹ vào thân Lãnh Cơ Uyển, nàng từ trên lưng ngựa ngã xuống nhờ đó tránh được một mũi tên chí mạng.

Nhưng đối phương lại lần nữa giương cung, mũi tên vừa ra không chút do dự cắm thẳng vào bả vai của Sở Tiêu.

“Sư phụ!”

Lãnh Cơ Uyển nhanh chóng chạy đến bên cạnh Sở Tiêu, trông thấy y phục bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

“Sư phụ, để ta đỡ ngươi.” Vừa nói toàn thân của nàng vừa không ngừng run rẩy, cánh tay dài thanh mảnh muốn đem thân hình của hắn nâng lên.

“Không cần, mũi tên có độc...!Ngươi đi trước đi, ta ở lại ngăn chặn bọn họ.”

Địa hình ở đây hết sức hiểm trở, phía trước cũng chỉ có duy nhất một con đường để rời đi, nếu còn mang theo một người trọng thương chắc chắn sẽ khó hơn rất nhiều, đến lúc đấy trước mặt là đường núi gập ghềnh, đằng sau lại có truy binh, dù thế nào cũng sẽ rơi vào hiểm cảnh.

Sở Tiêu lúc này cảm thấy vô cùng áy náy, Tĩnh Vương thua trận, nhất định sẽ nghĩ kế điệu hổ ly sơn nhằm mục đích trả thù.

Hắn đã nghĩ đến chuyện này nhưng lại nghĩ đến nếu như Quân Dao thực sự lâm bệnh, mà bản thân lại không có mặt, đến lúc đấy trong lòng của hắn nhất định sẽ day dứt, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm trở về, bởi vì vậy bọn họ mới gặp phải tàn quân Nguyệt quốc.

Tuy nhiên Sở Tiêu lại không cảm thấy hối hận, nếu quay lại hắn cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy, chỉ là trước mắt cần thiền phải đem Lãnh Cơ Uyển an toàn rời đi.

Phía sau, tiếng vó ngựa vang lên rầm rập càng lúc càng đinh tai nhức óc, mắt thấy truy binh Nguyệt quốc cách mình không còn xa, Lãnh Cơ Uyển mím chặt môi, âm thầm hạ quyết tâm.

“Sư phụ, ngươi luôn trách ta ham chơi lười biếng, nhưng ta hứa với ngươi từ nay về sau ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, vì vậy đây sẽ là lần cuối...!Mong sư phụ cho ta tùy hứng một lần...” Nói xong, còn không để cho Sở Tiêu hồi thần, nàng đã đem hắn đặt trên lưng Tuyệt Ảnh, sau đó đối với nó nhỏ giọng nói.

“Hắc Ca, nhất định phải đưa sư phụ của ta an toàn trở về.”.