Editor: Ngạn Tịnh.

"Vậy bên phía Tần gia, chúng ta liên hệ---"

"Nhanh chóng liên hệ." Hoắc Nịnh bắt đầu cảm thấy Hoắc gia cực kỳ phiền, "Nói với Tần Ngạn, tôi có thể bỏ ra năm phần trăm nữa, bảo anh ta nhanh chóng đến đây, đừng kéo dài thời gian nữa."

"Giá cả dễ nói chuyện, bảo anh ta ra tay trước."

"Vâng." Chu Dẫn cảm thấy, lần này, Hoắc Nịnh là thật muốn một đao dọn sạch Hoắc gia.

Rốt cuộc là ai, làm Hoắc Nịnh ẩn nhẫn sáu năm, lại hoàn toàn không thu liễm được chút tính nôn nóng này.

Xe đang chạy trên đường, rất nhanh liền đến học viện âm nhạc.

Lục Nhất Lam đã sớm thay một bộ quần áo thoải mái, Hoắc Nịnh nhìn bản thân một thân tây trang, có chút chết lặng.

"Không sao, chúng ta đi con đường xưa một chút, người sẽ không nhiều..."

Đâu phải không nhiều lắm, rõ ràng là chẳng có ai luôn. Hoắc Nịnh và Lục Nhất Lan đi dưới bóng cây, chóp mũi đều là mùi thơm của cỏ cây, phía xa xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng hô, "Kẹo đường đây... Kẹo hồ lô ngọt----"

Lục Nhất Lan hơi giật mình, sau đó cong cong khóe môi, "Hay thật, bên đường xưa này thế mà còn có người bán kẹo hồ lô, Nịnh ca ca, chúng ta cùng qua xem chút đi."

"Em thích à, vậy qua đi."

"Được."

Nhanh chóng chạy qua bên chỗ bà cụ mua một cây kẹo hồ lô, Lục Nhất Lan rất thích thứ này, lập tức cắn một ngụm. Gió thổi nhẹ, người bên cạnh thỏa mãn ăn kẹo hồ lô, chóp mũi có chút hương thơm ngọt ngào nho nhỏ, ánh mặt trời nhẹ nhàng trải rộng, thật đẹp.

Một màn này, đã từng diễn ra vô số lần trong giấc mơ của anh.

Có chút ngây ngốc, mới phát hiện Lục Nhất Lan đã lôi kéo anh dừng lại.

"Bên này có bàn đu dây, chúng ta cùng chơi một chút đi!"

Hai bàn đu dây, cùng một hàng, Hoắc Nịnh và Lục Nhất Lan đều ngồi lên, chợt, Lục Nhất Lan duỗi xâu kẹo hồ lô tới bên miệng Hoắc Nịnh, "Hì, Nịnh ca ca, ăn kẹo không?"

"Em nhớ rõ, trước kia anh rất thích ăn kẹo!"

Hoắc Nịnh đã không thích ăn kẹo.

Trước kia thích ăn, là bởi vì----

Có người từng nói, nếu trong lòng đắng, vậy ăn chút kẹo, kẹo vị ngọt, có lẽ có thể hòa tan cổ vị đắng kia, làm bạn vui vẻ hơn một chút.

Bây giờ, anh đã có "kẹo".

Nhưng là cô mời, anh không từ chối được.

Khẽ cắn một miếng trên một quả sơn tra(*), còn chưa nhả ra, liền thấy cô gái nhỏ đối diện nở nụ cười, mặt mày, tràn ra ánh sáng rạng rỡ, "Hắc, Nịnh ca ca, ăn chỗ em vừa cắn, có phải càng ngọt hơn hay không?"

(*) Hay còn gọi là trái táo gai, một số tài liệu còn gọi là sơn trà hoặc đào gai.

"..."

Một rặng mây đỏ nhanh chóng bò lên mặt Hoắc Nịnh, anh cắn tiếp cũng không được, nhả ra cũng không xong.

Con ngươi giống như ngọc lam lộ ra vài phần khó xử, Lục Nhất Lại lại cực kỳ vui vẻm "Cắn đi, không cắn em sẽ phải ăn chỗ anh vừa cắn đó."

Hoắc Nịnh: "..."

Không khí yên lặng một chút.

Lại nâng đầu, Hoắc Nịnh gian nan nuốt xuống sơn tra, anh quay người nhìn cô, "Anh, lại nghĩ tới những năm đó."

"Bé Mông, mấy năm nay, người em vẫn luôn tìm là anh sao?"

"Phụt." Lục Nhất Lan phì cười, "Sao anh lại biết em đang tìm anh?"

"Tóm tắt cá nhân trên Weibo của em." Hoắc Nịnh sửng sốt một chút, đây là cam chịu sao?

Anh đã trưởng thành, từ thiếu niên, đến hoàn toàn đi vào thời đại thanh niên, Lục Nhất Lan có chút đỡ không được mị lực của anh, "Đúng vậy, em vẫn luôn tìm anh, chỉ sợ tìm không thấy."

"Chỉ là Nịnh ca ca, không ngờ tới, anh đã là tổng giám đốc, em cảm thấy chúng ta..." Không phải cùng một thế giới.

Trên mặt cô lộ ra vài phần chần chờ đúng lúc đúng chỗ, Hoắc Nịnh nhìn, lập tức lắc đầu, "Không, anh không phải tổng giám đốc Hoắc thị."

"Hử? Tấm danh thiếp kia---"

"Chuyện có chút phức tạp, nhưng bé Mông, em đừng bởi vì những việc đó mà có gánh nặng.

"Anh và em, vẫn luôn giống như trước kia, Hoắc Nịnh, Lục Mông!"