*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xe để về căn cứ là xe van (1) phiên bản dài hơn. Căn cứ Lam Anh rất thiếu thốn, không bằng căn cứ Cố thị. Trong thời kì tận thế ai cũng biết căn cứ Cố thị giàu nứt đổ vách nhất, cho nên ngay cả xe công cộng của căn cứ cũng có quy cách khác biệt.
(1) Xe van: Những năm gần đây, vật tư còn đáng giá hơn mạng người.
Lật Manh nắm Cố Nặc ngồi vào hai chỗ ngồi cuối cùng trong xe van. Nói là chỗ ngồi, nhưng thật ra bọn họ làm gì có, đó chỉ là một khe hở ở phía sau cùng, vẫn là nhờ Mễ Lệ ném cho bọn họ hai chiếc ghế nhựa nhỏ, loại năm đồng một chiếc được bán ở chợ bán thức ăn trước tận thế.
Cứ như vậy mà ngồi xổm, Lật Manh thì đỡ hơn một chút, người nhỏ chân ngắn, ghế nhỏ ngồi còn được. Nhưng Cố Nặc thì khác, tuy tuổi anh không xa tuổi cô lắm, cũng mười tám mười chín tuổi, thế mà thân cao sắp 1 mét 85, chỉ là vì còn niên thiếu, thân hình không cường tráng nhiều cơ bắp bằng những người đã thành niên, ngược lại có vẻ hơi gầy.
Nhưng chân anh đặc biệt dài, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hai chân đáng thương không có chỗ chen. Thiếu niên mặt không biểu cảm cầm lấy ngón tay Lật Manh, đốt ngón tay mềm mại của thiếu nữ từng tấc từng tấc đều đẹp. Móng tay cũng phấn phấn nộn nộn, đẹp như hoa anh đào.
Anh cúi đầu, mái tóc ngắn rũ xuống, bên dưới hàng lông mi vừa dài vừa đậm, đôi con ngươi màu đỏ ấy ẩn chứa tử khí có chút tĩnh lặng. Điều duy nhất khiến anh chăm chú vào là chậm rãi vuốt ngón tay của thiếu nữ, cảm thụ nhiệt độ ấm áp từ làn da cô, ngẫu nhiên ôn nhu quay đầu nhìn nhau với cô.
Rõ ràng vẻ ngoài trông rất cao lãnh, lại vì hai chân đáng thương cuộn lại, một chiếc ghế nhỏ ngồi không đủ, chỉ có thể nửa ngồi xổm mà có vẻ có chút buồn cười, hơn nữa anh còn cố ý dựa vào Lật Manh, cả hơn nửa người đều sắp đè lên người cô, tựa như một con chó săn lớn lấn chỗ mèo con, vẻ mặt cầu ôm một cái.
Thiếu nữ trắng nõn mềm mại như mèo con cũng bình tĩnh để anh dựa vào, khuôn mặt cô cũng trắng trong xinh đẹp, dù là ở trong chiếc van thô ráp đơn sơ, ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ năm đồng tiền, cũng không thể che giấu được vẻ chói lóa của hai người.
Những thành viên còn lại đều tò mò nhìn bọn họ, tựa hồ cảm thấy trong thời kì tận thế vậy mà hai đứa nhóc xinh đẹp như vậy còn sống sót, không mất một cọng tóc là chuyện cực kỳ quỷ dị.
Những đứa trẻ không có thực lực như thế này đã sớm bị bán cho chợ đen. Nhìn thiếu niên kia nghe lời thiếu nữ như thế, chẳng lẽ là thiếu nữ có dị năng gì sao?
Mọi thành viên đều dùng ánh mắt vừa nghi hoặc vừa sùng bái nhìn về phía cô gái. Dù sao những năm gần đây, kẻ mạnh nắm quyền, mọi người đều sùng bái cường giả.
Lật Manh vẻ mặt bình tĩnh, thật ra là vẻ mặt ngốc manh.
Nhìn cô làm gì?
Chẳng lẽ vào căn cứ của bọn họ còn còn phải trả tiền trà nước sao?
Mà thiếu niên đang dựa vào Lật Manh nghiêm túc chơi ngón tay đột nhiên lông mi giật giật, vẻ mặt anh lạnh nhạt, giương mắt lên, liền nhìn thấy một đống người đang vây xem bọn họ.
Không —— là đang nhìn con mồi của anh.
Đầu óc đơn giản của thiếu niên không hiểu được giá trị tồn tại của cô, thậm chí cũng không biết phàm là con mồi sẽ không làm người ta sinh ra ý muốn bảo vệ. Nhưng anh lại rõ ràng, cô là của anh —— đúng, của anh.
Ánh mắt những người này nhìn chằm chằm vào cô, làm con ngươi màu đỏ của anh bắt đầu xuất hiện sát ý bén nhọn. Thiếu niên lãnh khốc nheo mắt lại, móng tay cũng bắt đầu trở nên cứng rắn, môi anh mím chặt thành một đường, khí chất vốn lãnh đạm lập tức căng chặt cường thế lên.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, thanh âm khàn khàn mang theo âm rung do dây thanh bị hao tổn, từng chữ một nghiến răng nói.
"Còn xem nữa, giết......"
Còn chưa dứt lời, Lật Manh đã "bộp" một cái, một tay vỗ vào miệng anh, cứ như đập ruồi bọ vậy.