*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Diệp Thanh Thu

Beta: LoBe

___

Sau đó môi hai người tách ra một chút, thanh âm trầm thấp, "Lúc kết hôn, quên cho em."

Lật Manh: "?"

Chính mình muốn chiếm tiện nghi người khác cũng không cần chụp loạn cái mũ này cho cô chứ, Lật Manh cô là loại người tùy tiện thế sao?

Ngữ khí Tần Quy Vân nhẹ vài phần, ánh mắt dịu dàng ấm áp, có vài tia căng thẳng khác thường, "Từ ba năm trước trở đi, tôi không hề có cảm giác gì với thế giới này, nhưng sau khi gặp được em......"

Lật Manh mặt than: "?"

Ba năm trước là chuyện quái gì thế, tại sao không có trong kịch bản thế? Hoặc cũng có thể là tình tiết không quan trọng cho nên không có.

Lời nói của Tần Quy Vân dừng một chút, khẽ cười một cái, sau đó giơ tay xoa tóc cô.

"Hôm nay là ngày vui, không nên nói mấy chuyện đó, Tiểu Vân Đoàn."

Tiểu Vân Đoàn, không phải tên fandom của Tần Quy Vân sao?

À quên, tên đã đổi thành Vân Bàn rồi. Anh nên nói là Tiểu Vân Bàn mới đúng chứ.

Lật Manh chỉ cảm thấy hơi thở đối phương quá mức nóng, làm hô hấp của cô khẽ run lên. Lật Manh bình tĩnh nhìn Tần Quy Vân một lúc, cánh môi đỏ tươi khẽ mấp máy, má lúm đồng tiền cũng xuất hiện.

Ảnh đế đại nhân thấy gương mặt trắng nõn của cô nổi nên sắc hồng. Đôi mắt xinh đẹp đào hoa của anh khẽ chớp, khóe môi cũng không nhịn được xuất hiện một nụ cười.

Cô ấy cũng rất vui vẻ.

Lật Manh lại nghiêm túc tự hỏi, kế tiếp ly hôn kiểu gì đây?

Tình tiết tiếp theo chính là Lãnh Linh cùng Tần ảnh đế đóng kịch, sau đó có một loạt hãm hại.

Nữ phụ ghen ghét tới mức bản thân triệt để thay đổi, bắt đầu các loại hãm hại nữ chính.

Tiếp theo là có thể ly hôn.

Từ ngữ mấu chốt: Ghen ghét, hãm hại nữ chính.

Ừ, Lật Manh nghiêm túc lấy giấy bút ghi chép trong lòng. Đúng rồi, còn cần giả làm tiểu thiên sứ chuyên làm việc thiện, chờ nam chính vả mặt.

Từ ngữ mấu chốt: Từ thiện, vả mặt.

Vừa nghiêm túc ghi chép lại trong lòng. Lại nghe được tiếng xe ầm ỹ.

Giống như là phản ứng dây chuyền, vô số âm thanh vang lên theo. Rất nhiều xe đậu ngay trước cửa cục dân chính, xếp thành hàng dài.

Hình như phóng viên tới để tìm tin tức. Bọn họ kỳ thật không quá tin tin nóng trên mạng: ở Cục Dân Chính nhìn thấy Tần ảnh đế cùng một cô gái đi đăng ký kết hôn.

Ôm tâm thái vạn nhất, thời điểm chạy đến, lại bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh rồi. Một hàng dài siêu xe đỗ ngay trước cửa cục dân chính.

Quy củ xếp hàng ven đường không lấn đường.

Mỗi chiếc trên dưới trăm vạn, xe đắt nhất ngàn vạn, tất cả đều treo quả cầu nhỏ chỉ có trong hôn lễ, phô trương khoe khoang hôn lễ mặc dù cũng chưa có tổ chức.

Tần Quy Vân nghe được tiếng xe, bước chân cũng dừng lại, tùy ý nhìn về phía cửa. Nhìn thấy những chiếc xe sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, thì không có bất kì cảm xúc ngoài ý muốn nào. Anh thu mắt, sau đó nắm tay Lật Manh, bình tĩnh nói: "Ông nội đúng là thú vị."

Nghĩ đến lúc trước anh đáp trả lại yêu cầu của ông nội, không chịu tiếp xúc với Lật Manh.

Hiện tại lại tự vả mặt mình, lôi kéo Lật Manh đi đăng ký kết hôn theo đúng trình tự. Lão nhân gia có lẽ đã đắc ý dào dạt cười tới mức hôn mê rồi.

Tần Quy Vân sợ nhiều siêu xe như vậy dọa Lật Manh, vừa muốn nói đừng để ý, lại nghe thấy người bên cạnh nhàn nhạt nói: "Thật ồn."

Tần Quy Vân cúi đầu nhìn Lật Manh, phát hiện cô nhìn mấy cái xe đó không hề có cảm giác, ấn đường nhăn lại, giống như thật sự chỉ cảm thấy ồn ào mà thôi.

Cô gái hư hỏng muốn gả vào hào môn...... Nhưng lại không thích siêu xe.

Tần Quy Vân nhớ lại suy đoán lúc trước của mình, trầm mặc xuống, mới hỏi: "Tại sao lúc trước em lại muốn gả cho chứng minh thư của tôi."

Lật Manh như đi vào cõi thần tiên, đột nhiên hồi hồn. Ánh mắt cô lập tức sáng ngời, lời kịch này, hình như trong kịch bản có.

Trong đầu cô lập tức nhảy ra.

【Nam chủ lãnh khốc khinh thường nói: "Tại sao lúc trước cô lại muốn gả cho chứng minh thư của tôi."】

【Nữ phụ: "Bởi vì em yêu anh."】

【Nam chủ chán ghét: "Cút, cách xa tôi một chút, tiện nhân."】

Đây là đoạn cốt truyện nho nhỏ, có thể phân tích. Tuy rằng tình cảnh và kịch bản không giống nhau, nhưng cố gắng uốn nắn lại cũng được dù sao chỉ cần kết quả giống nhau là ok rồi.

Lật Manh có chút không tin tưởng suy nghĩ này, nhưng giờ cô đã tuyệt vọng tới nỗi thịt muỗi cũng không buông tha. Cô điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, muốn thiệt tình, muốn chân thành, muốn chân thành tha thiết.

Em yêu anh là lời thoại cuối cùng của nữ phụ.

Sau đó Lật Manh ngẩng mặt lên, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh, lông mi nhẹ nhàng yêu kiều, mang theo vài phần câu nhân.

Lật Manh ra sức tưởng tượng, rốt cuộc coi Tần Quy Vân thành một...... hộp đào đóng hộp.

LoBe: o.o

Vì để cường điệu tình cảm ái mộ, giọng nói của cô kéo dài, gằn từng chữ một:

"Bởi vì, em, yêu anh!"

Tần Quy Vân ngẩn ra, giống như không thể tưởng tượng, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống gương mặt thiếu nữ.

Trầm mặc một lúc anh rốt cuộc mới ý thức được cô vừa nói gì.

Đuôi lông mày khẽ nhếch, cặp mắt kia ngày thường luôn lạnh nhạt, lại không có chút ấm áp câu nhân đào hoa nào, giờ lại nhiều hơn một tầng ôn nhu, dịu dàng đến mức kinh diễm.

Anh nghe được tiếng hợp xướng của xe hoa vang lên bên tai, tựa như không có cách nào khống chế, Tần Quy Vân đưa tay vuốt nhẹ má cô, đầu ngón tay mềm khẽ cọ cọ khóe môi Lật Manh.

Ánh mắt Lật Manh rất mong chờ.

"Cút đi, tiện nhân", anh mau nói câu đó đi a.

Ngay sau đó cô lại sửng sốt, thanh niên kiều mỹ này đã ôm lấy cô, mặt anh ngay sát tai cô.

"Tiểu ngốc tử."

Tần Quy Vân rũ mắt, thanh âm bình tĩnh.

Nhưng ở nơi Lật Manh không nhìn thấy, gương mặt chôn ở cổ cô, làn da trnawgs nõn đã đỏ ửng lên*.

(*: Nam chính đứng cùng hướng với nữ chánh, ôm từ sau lưng á ^^)