Vì Diệp Trăn bị bệnh nên lúc đi học luôn uể oải ỉu xìu, hiếm có khi cô không ngồi thẳng lưng nghe giảng, mà thay vào đó là lại chống cằm lên bàn để làm bài kiểm tra.

Thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, xì mũi.

Đường Trạch không nhìn được nữa: “ Này mọt sách, em mau về ký túc xá nghỉ ngơi trước đi, để anh xin nghỉ cho em.”

Diệp Trăn nói: “ Chỉ là cảm lạnh nhỏ thôi mà, xin nghỉ làm gì chứ, em cũng không phải là người yếu đuối như vậy.

Hơn nữa em không thể nghỉ học được, nếu như em nghỉ học thì sẽ phải tìm thời gian khác để học bù, vừa kiểm tra hàng tháng lại phải vừa ôn tập, em không có đủ thời gian.”

Đây quả thật chỉ là một trận cảm nhỏ đối với Diệp Trăn mà thôi, lần trước ký chủ còn trực tiếp bị phỏng đến sưng phổi, suýt chút nữa là mất mạng.

Cô không để việc này ở trong lòng khiến cho Đường Trạch tức đến ngứa răng, càng không quen nhìn Lý Đào hơn.

Lý Đào vốn rất thích Đường Trạch, tuy rằng đã bị anh đe dọa nhưng cô ta vẫn không thể ngừng nhìn lén anh như cũ, thậm chí đây còn là lần đầu tiên mà cô ta được nói chuyện với anh nhiều nhất.

—— Thường ngày, cô ta chỉ có thể mượn cớ thu bài tập tiếng Anh để nói chuyện với Đường Trạch, nhưng Đường Trạch lại gần như luôn phớt lờ cô ta.

Vì vậy, có vài lần cô ta đã ngẫu nhiên nhìn lén Đường Trạch, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hung ác của đối phương thì đều nhịn không được mà lạnh cả người, trong lòng càng thêm hận Diệp Trăn.

“Không có nước.” Diệp Trăn đặt ly nước trống lên trên bàn của Đường Trạch rồi đẩy người ngồi cùng bàn đang trốn ra, chàng trai đang nhặt airdrop*, bận rộn ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu chơi tiếp: “Em nói cái gì?”

*airdrop: Có lẽ là đang chỉ Airdrop Coin? ( Chơi tiền ảo)

Diệp Trăn ho khan vài tiếng, giọng nói trở nên khàn khàn: “Không có nước ấm, cổ họng không thoải mái.”

Lông mày của Đường Trạch giật giật, một vài người thất thần, nhân vật trong trò chơi đang bị đánh bởi những kẻ phục kích bên cạnh họ.

Diệp Trăn: “……Anh đang chơi game à?”

Đường Trạch: “……”

Tên ăn chơi trác táng ở phía sau hét lên: “Ngũ thiếu ngũ thiếu, cậu đứng ngốc ở chỗ đó làm gì vậy, a a a chết rồi!”

Diệp Trăn nhìn giao diện đen trắng, nghi hoặc hỏi: “ Chết nhanh vậy à……” Lại cười cười, “Cũng vừa lúc, phiền anh lấy giúp em một ít nước nóng, cảm ơn.”

Khóe miệng Đường Trạch giật giật.

Diệp Trăn nhìn ánh mắt của anh: “…… Vậy thì em đành phải tự làm thôi.”

Cô cầm cái cốc đứng dậy nhưng Đường Trạch đã giật lấy trước, hung dữ nói: “Con gái thật rắc rối!”

Anh không nói hai lời liền ném cho tên ăn chơi trác táng đang chơi game ở phía sau, “Đi mở nước nóng ra!”

Đối phương đang chơi đến kích động, mở nước nóng cái gì!

Đường Trạch đã giật lấy điện thoại rồi chơi giúp anh ta, “Cậu muốn chết sao? Còn không mau đi đi!”

Tên ăn chơi trác táng nào đó: “…… Ơ..:)” Anh ta đã trở thành em bé nước* từ khi nào vậy?

*Shuiwa, nam, đứa trẻ thứ năm trong " Gourd Brothers ", anh trai sinh đôi của Huowa, có thể hút và khạc nước.

Lý Đào thấy một màn như vậy thì suýt chút nữa đã cắn vào hàm răng! Rồi lại giận mà không dám nói gì.

Cô ta cũng đang do dự, rốt cuộc thì cô ta có nên nói với chủ nhiệm lớp về việc của Diệp Trăn và Đường Trạch hay không?

Diệp Trăn đã bị cảm lạnh mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy khoẻ hơn, mũi cô cũng sắp vỡ ra rồi, buổi sáng hôm nay khi cô đến lớp học, một tên ăn chơi trác táng nào đó đã đổ đầy nước nóng và đặt nó lên trên bàn cho cô, cô cười tủm tỉm nói cảm ơn và còn tặng cho anh ta một cây kẹo mút.

Đường Trạch híp mắt gõ lên mặt bàn: “ Tại sao em không cảm ơn anh, cảm ơn cậu ta làm cái gì?”

Diệp Trăn nghi hoặc nói: “ Cậu ta mang nước nóng cho em nên đương nhiên là em phải cảm ơn cậu ta rồi.”

“……” Đường Trạch không thể đứng dậy trong một hơi, sự khác biệt đến nghẹt thở.

Tên ăn chơi trác táng vội vàng dâng cây kẹo mút lên: “Cậu là đại ca, cậu ăn đi.”

Diệp Trăn nói: “Anh đừng cướp……”

Đường Trạch: “Cút, cho cậu ăn thì cậu cứ ăn đi!”

Không phải chỉ là một cây kẹo mút thôi sao! Anh mà còn cần phải cướp của cậu ta chắc?

Sau vài lần liên tiếp, Diệp Trăn đều sẽ tặng kẹo mút cho tên ăn chơi trác táng kia, đầu tiên là vị dâu tây, sau đó là việt quất, dứa và vải, Diệp Trăn nói rằng cô thích ăn vị dứa nhất vì nó rất ngon.

Nhưng bởi vì cô đi học theo diện học bổng, trường học nơi cô ở ngày ba bữa đều cấp thẻ cơm cho cô, nên bình thường cô cũng không cầm nhiều tiền, lần cuối cùng ra khỏi nhà cũng chỉ cầm có mấy chục tệ, chỉ mua được vài cây kẹo mút hay gì đó mà thôi.

Đường Trạch: “???”

Tiết tự học vào buổi tối, anh đặc biệt giữ chặt Diệp Trăn lại, nói: “Em tránh xa Ly Hướng Sơn một chút, rốt cuộc thì ai mới là bạn trai của em hả?”

Diệp Trăn khó hiểu nhìn anh, cười nói: “Mấy ngày nay Hướng Sơn giúp em lấy nước nóng nên đương nhiên là em phải cảm ơn cậu ta rồi, những thứ đắt tiền thì em lại không có khả năng mua nổi……Anh ghen đấy à?”

Ghen? Ngũ thiếu như anh mà lại ghen ư? Nói đùa!

Một con mọt sách mà lại dám làm anh ghen?

Anh nhéo cằm cô gái, “Cho anh nếm thử cây kẹo mút vị dứa, để anh xem nó có ngon hay không?”

“…… Em vẫn chưa khoẻ lại sau cơn cảm lạnh đâu, anh sẽ bị lây bệnh từ em đấy.”

“Hừ, anh đây rất táo bạo!”

Môi mỏng áp xuống.

Chàng thiếu niên không có kỹ xảo gì nhưng lại có tinh thần phấn chấn bồng bột nhiệt tình nhất, anh hôn cô, thầm đắc ý ở trong lòng, môi của con gái còn ngon hơn cả kẹo mút!

Sức khỏe của Đường Trạch rất tốt nên không bị lây bệnh gì mà thần thái ngược lại lại càng thêm phấn chấn.

Ngày hôm sau, Hướng Sơn tự giác muốn đi lấy nước cho Diệp Trăn nhưng lại bị ánh mắt của anh đuổi đi, anh tự cầm cái cốc rồi đi đến phòng giáo viên để lấy nước, trong lòng anh rất khác thường, sắc mặt cũng càng thêm hung ác, người khác nhìn thấy đều phải tránh xa ba thước!

Hướng Sơn: “……???” Mặt trời mọc từ phía Tây? Thần kinh của kẻ bắt nạt nhỏ không bình thường!

Khi kẻ bắt nạt nhỏ hung hăng quay trở lại, anh đặt cốc nước ở trước mặt Diệp Trăn với một tiếng bốp xuống bàn và chờ đến lúc được biểu diễn, nhưng Diệp Trăn lại đang vùi đầu vào trong đống câu hỏi, bớt một chút thời gian nói một câu: “Cảm ơn anh.”

Hiếm có khi Đường ngũ thiếu dâng hiến sự ân cần của mình nhưng đối phương căn bản cũng không thèm để ý!

Người chứng kiến toàn bộ quá trình, Hướng Sơn —— nghỉ, nghiêm, ngồi xuống, ngủ!

Anh ta bị mù nên chưa nhìn thấy cái gì hết.

Có lẽ con người chính là càng tức càng hăng say nên sau đó, Đường ngũ thiếu đã trở thành một đứa bé lấy nước, mỗi lần anh quay lại thì luôn hùng hổ nhưng sau khi nghe Diệp Trăn nói một câu “Cảm ơn”, thì cơn lửa giận của anh liền lập tức biến mất, cắn răng nhấn mạnh: “Là anh lấy, đích thân anh đi lấy!”

Diệp Trăn trấn an nói: “Cảm ơn anh.

Đợi lát nữa em sẽ mua kẹo mút cho anh.”

Rồi tiếp tục làm bài.

…… Kẹo mút là cái chó má gì!

Mãi cho đến kỳ thi hàng tháng, bệnh tình của Diệp Trăn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, có lẽ là do cô quá lo lắng về việc học, nỗ lực quá mức nên cô vẫn còn bị sốt nhẹ.

Đường Trạch mắng cô: “Đáng đời!”

Hướng Sơn nói: “Ngũ thiếu cậu đừng mắng nữa, nếu không thì cậu ấy sẽ càng thêm khó chịu, vẫn còn có một kỳ thi nữa đó.”

Hai má Diệp Trăn đỏ bừng nói: “Đúng rồi, anh phải hỗ trợ tinh thần cho em!”

Đường Trạch: “…… Ha hả.”

“Nếu em trượt kỳ thi……” Cô sốt ruột lo lắng.

“Đi, đi, đi, cố lên cố lên! Tinh thần của anh sẽ luôn đồng hành cùng với em!”

“Ừ! Em sẽ cố gắng hết sức!” Nắm tay.

…… ngốc hay không ngốc.

Đường Trạch và Diệp Trăn cùng thi chung một phòng, Diệp Trăn ngồi ở hàng đầu tiên còn anh thì ngồi ở hàng cuối cùng, trong các kỳ thi trước, anh luôn ghi tên của mình, sau đó bốc thăm vào các câu hỏi trắc nghiệm rồi lăn ra ngủ, và tất nhiên là lần cũng như vậy, chỉ là anh vẫn luôn nghe thấy những tiếng ho khan không ngừng của Diệp Trăn, khiến cho anh ngay cả tâm tư bốc thăm cũng không còn nữa, không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô gái, sợ rằng cô sẽ ngã xuống trong giây tiếp theo.

Sau khi anh nhìn chằm chằm quanh phòng thi thì Diệp Trăn lại càng thêm không tốt, có đôi khi cô sẽ nằm bò ra một hồi rồi mới tiếp tục làm bài thi, ngay cả giáo viên giám thị cũng nhịn không được mà hỏi thăm, nhưng cô lại lắc đầu nói không có việc gì, chính là kiên trì suốt ba ngày, thì ngày thi thứ ba cuối cùng cũng kết thúc, cô liền lập tức xin về nhà nghỉ ngơi, còn chưa kịp nói lời từ biệt với Đường Trạch thì đã bị chủ nhiệm lớp trực tiếp hộ tống đưa về nhà.

Đường Trạch nhìn chỗ ngồi trống rỗng, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có một chút không thích ứng được.

Quả nhiên là mọt sách, chỉ là một bài kiểm tra hàng tháng mà thôi, cô phải đến nỗi như vậy luôn hay sao?

Hướng Sơn nói: “Ngũ thiếu, qua ăn gà đi.”

Những trò chơi kích thích sẽ luôn khiến cho người ta quên đi mọi khó chịu, nếu như không có sự gián đoạn liên tục của Diệp Trăn thì anh đã chơi suôn sẻ và ăn liên tiếp mấy con gà rồi!

Mát lạnh!

…… Nhưng rất nhanh sau đó, Đường Trạch phát hiện ra rằng ngay cả khi chơi game, có đôi khi anh vẫn nhịn không được mà nhìn về vị trí của người ở bên cạnh của mình.

Cũng không biết là Diệp Trăn đã đỡ hơn hay chưa?

Mọt sách kia đúng thật là không ngã không thỏa hiệp, cũng không sợ sẽ bị thiêu đốt thành kẻ ngốc!

Một người có tiền có thế và được lớn lên trong vòng tay nâng niu của mọi người như Đường ngũ thiếu cũng không thể hiểu được, việc đọc sách quan trọng đến như vậy hay sao, còn quan trọng hơn cả bản thân của mình hay sao?

Đã bốn ngày liên tiếp rồi mà Đường Trạch vẫn không nghe thấy tin tức của Diệp Trăn, thật ra anh rất muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng đáng tiếc là mọt sách lại không có điện thoại, số điện thoại bàn trong nhà cũng không đưa cho anh, nói là sợ bị phát hiện nên luôn trốn như kẻ trộm.

Tới thứ hai tuần sau, thời điểm Đường Trạch đến trường còn cho rằng mình sẽ gặp lại mọt sách, mọt sách rất thích học, chỉ cần cô tốt hơn một chút thì nhất định sẽ quay trở lại học!

Đáng tiếc là ý tưởng của anh đã rơi vào khoảng không.

Diệp Trăn không đến trường, đi học cũng không đến.

Ngày thường mọt sách không có bạn, anh thậm chí còn không thể tìm được ai đó để hỏi thăm về tình hình của cô.

Nghẹn nửa ngày, anh đá đá Hướng Sơn: “ Cậu mau đi hỏi giáo viên, xem khi nào thì mọt sách mới quay trở lại trường học?”

Hướng Sơn không dám phản bác, đành ngậm ngùi đi hỏi, trở về nói với Ngũ thiếu: “Giáo viên nói bệnh của mọt sách vẫn chưa khỏi hẳn nên cậu ấy đã xin nghỉ hai ngày.”

“ Tại sao vẫn chưa khỏi? Nhất định là cô ấy lại thức đêm đọc sách!” Đường ngũ thiếu nhăn mặt, “Chờ cô ấy trở lại thì tôi sẽ bóp chết cô ấy!”

Hướng Sơn: “…… Ha hả.” Người lấy nước như cậu mà còn muốn bóp chết ai?

Một tên ăn chơi trác táng khác lại nói: “Ngũ thiếu, cậu để ý mọt sách như vậy, chắc không phải là đã động tâm với cô ấy đâu nhỉ?”

Đường Trạch mắng một tiếng: “Sao có thể? Bây giờ mọt sách chính là bạn gái của tôi, tôi quan tâm cô ấy thì làm sao? Chờ tương lai không còn nữa……” Thì khẳng định là anh sẽ không còn nghĩ nhiều như vậy nữa.

Đường Trạch rất phiền lòng.

Rốt cuộc thì Lý Đào cũng lấy hết can đảm, nhưng không phải là đi tìm chủ nhiệm lớp mà là đi tìm Đường Trạch, cô ta nói với Đường Trạch rằng anh tuyệt đối không thể bị vẻ bề ngoài ngây thơ của Diệp Trăn làm cho đánh lừa, cô ta nói rằng khi Diệp Trăn ở ký túc xá thì thật sự rất lợi hại, còn nói: “ Là thật, chính miệng Diệp Trăn đã nói như vậy mà, cô ta không thể nào sẽ luôn ở bên cạnh của anh, tương lai khẳng định sẽ tách ra! Anh xem, khi cô ta nói lời này thì chắc chắn là cô ta không thật sự thích anh!”

Cô ta mới là người thật sự thích anh, chỉ cần bọn họ ở bên nhau thì nhất định là bọn họ sẽ không muốn tách rời.

Sắc mặt Đường Trạch trở nên lạnh lùng.

Lý Đào mừng thầm.

“Cô là kẻ đã gây bệnh cho mọt sách mà bây giờ còn dám tới đây để châm ngòi ly gián?”

“ Em, lời em nói là thật mà, tất cả các bạn cùng phòng của em đều có thể làm chứng!”

“ Cút!”

“Đường Trạch……”

“ Ông đây bảo cô cút!”

…… Lý Đào bị dọa sợ đến nỗi mặt xám xịt, vội chạy đi.

Sắc mặt của Đường Trạch lại càng thêm khó coi..