"Ninh tổng, ngài không thể uống nữa!" Giọng nữ ngoan ngoãn điềm đạm động lòng người, Phạm Như Nhi dưới tình thế cấp bách, bắt lấy bàn tay to lớn đang cầm ly rượu của Ninh Dịch Thần.Ninh Dịch Thần mê mang mở hai mắt, trong mắt trời đất quay cuồng, cự tuyệt không nổi.

Quanh người chỉ có mùi hương thoang thoảng dễ ngửi, làm anh ta sinh ra cỗ khát vọng, một tay bắt lấy nữ nhân kia kéo vào lòng ngực mình: "Khanh Khanh, vì sao em lại rời khỏi anh......"Tiếng nói nam nhân trầm thấp quyết rũ, càng nói thanh âm càng thấp, đến cuối cùng chỉ còn tiếng nỉ non thở dài, mặc dù Phạm Như Nhi ở ngay canh bên, cũng chẳng nghe được hắn nói gì.Nhưng cái tên "Khanh Khanh" lại đem tình cảm của hắn nói hết ra.Mắt Phạm Như Nhi trầm xuống, gắt gao mấp máy đôi môi, phí sức lực cả ngày mới ôn nhu trả lời một câu: "Ninh......!Dịch Thần, em chính là Khanh Khanh, để cho Khanh Khanh đưa anh về nhà được không?""Hóa ra cô dùng cách này để gạt người?" Thanh âm nữ nhân cười khẽ chợt vang lên, trong tai Phạm Như Nhi lại như tiếng sấm vang lên.Cô ta ngây ngốc quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy dài sẫm màu, Vân Nhiễm Khanh hơi dựa đầu vào cửa, mái tóc dài ngang vai tùy tiện bối lên, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi cười như không cười, cũng không biết nhìn cô ta bao lâu.Hô hấp Phạm Như Nhi cứng lại, bị bộ dáng nhàn nhã mà lại lộ ra vài phần sắc bén làm kinh sợ, đáy lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo.Qua vài giây, Phạm Như Nhi mới miễn cưỡng cười cười:" Thì ra là Khanh Khanh, cậu đến đây chơi sao?""Đừng nghĩ tôi với cô là một loại người, một người như tôi sao có thể đến nơi như này chơi đùa." Đừng trách Vân Nhiễm Khanh ngữ khí cường ngạnh, nguyên chủ chính là một cô gái được sủng đến lợi hại, muốn nói gì liền nói cái đó, là một nữ nhân dám yêu dám hận!Vân Nhiễm Khanh xuất thân là ảnh hậu, rất nhanh đã thăm dò được tính cách của nguyên chủ, diễn thành nguyên chủ không tính là việc khó khăn.Quả nhiên, lúc đầu Phạm Như Nhi còn nghi ngờ vì sao khí thế Vân Nhiễm Khanh bỗng nhiên mạnh mẽ như vậy, vừa nghe câu sau của cô đủ để làm người tức chết kia tia nghi ngờ mới biến mất.Nàng oán hận cắn môi dưới, Vẫn Nhiễm Khanh vĩnh viễn là một bộ dáng con nhà giàu không biết sự đời, càn rỡ khiến người ta vừa hận vừa ghét.Phạm Như Nhi rũ tầm mắt xuống, lộ ra gương mặt cười cười đáng thương:"Khanh Khanh, cậu hiểu lầm, tớ không phải là tới chơi.......!Tớ là tới chiếu cố Ninh tổng."Phảng phất để xác minh lời nói của mình, nàng sát lại gần cánh tay của Ninh Dịch Thần, thoạt nhìn có vẻ như là Ninh Dịch Thần không nỡ rời xa nàng ta.Nếu nguyên chủ mà ở đây, đã sớm tức giận đếm giậm chân, hung hăng châm chọc.Đáng tiếc Vân Nhiễm Khanh lại nhìn ra kỹ xảo của Phạm Như Nhi đương nhiên sẽ không mắc mưu.Nàng ưu nhã bước tới gần, giữ chặt bàn tay to lớn của Ninh Dịch Thần dùng sức một lần, đem thân hình to lớn của hắn kéo lên.Ninh Dịch Thần bị hai nữ nhân không phân cao thấp mà lôi lôi kéo kéo, liền mở mắt ra đối diện mắt thấy người mình tâm tâm niệm niệm Vân Nhiễm Khanh gần bản thân trong gang tấc, ném tay Phạm Như Nhi ra, gắt gao ôm lấy Vân Nhiễm Khanh vào lòng ngực."Khanh Khanh, em thật sự tới tìm anh......!Không cần giải trừ hôn ước......!Được không? Anh sẽ giống khi còn nhỏ, đối với em thật tốt."Thanh âm nam nhân thong thả nói ra vang lên trong phòng, cũng đủ cho cả hai nữ nhân trong này nghe thấy rõ ràng.【Hảo cảm tăng thêm 5 điểm, khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ 35% 】Vân Nhiễm Khanh chống đỡ thân thể cao lớn của Ninh Dịch Thần, gợi lên khóe môi gợi lên nhìn thẳng vào Phạm Như Nhi trong mắt tràn ngập ý cười khiến cho người ta có xúc cảm muốn đánh.Mà từ đôi môi phiến hồng xinh đẹp kia lại nói ra những lời khiến cho Phạm Như Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, hận mặt đất không có một cái hố để bản thân cô ta lập tức biến mất." Chính chủ đã ở đây rồi, hàng nhái như cô có nên chạy đến chỗ khác hay không? Đừng nghĩ ràng dùng cùng loại nước hoa với tôi liền có thể quyến rũ người khác.

Ninh Dịch Thần chỉ là uống quá nhiều, không phải đồ ngốc đâu!".