Vân baba làm bộ không kiên nhẫn, trong giọng nói áp lực lại không nhịn được nóng lòng muốn thử: "Được, ba cho con một cơ hội, chỉ cần tổng giám đốc thiết kế của nhãn hiệu Vân Tưởng Y vừa lòng tác phẩm của con, ba liền cho con tiến vào nơi đó!"Hai mắt Vân Nhiễm Khanh sáng ngời, dựa vào ký ức của nguyên chủ , Vân thị đề cập cùng Ninh thị liên thủ sáng lập nhãn hiệu này.

Lúc trước khi Phạm Như Nhi mang thai là thông qua thiết kế trong tay mà tỏa sáng rực rỡ, khiến cho mẫu thân Ninh Dịch Thần chú ý, tiện đà khiến hai người kết thân.Nguyên chủ bởi vì đối với Nghiêm Thanh Kỳ quan hệ không rõ ràng, một hai nhất quyết cùng Ninh Dịch Thần hủy hôn ước, đã khiến Ninh mama bất mãn.Nếu một lần nữa được gả đến Ninh gia, ngoại trừ chân tướng bên ngoài, cô tự nhiên cũng có chỗ đáng khen.

Mà Vân Nhiễm Khanh lúc này tính toán, đó là thông qua thiết kế lớn này chủ yếu mà lấy lại hảo cảm của Ninh mama!Nhãn hiệu thiết kế Vân Tưởng Y lập hội trường sơ tuyển lớn.

Vân Nhiễm Khanh mặc là thiết kế áo váy của chính mình, dùng ppt* trưng bày ý tưởng thiết kế của mình.*Là Microsoft Power Point nhé.Mặc kệ là ngoại hình xinh đẹp xuất chúng, tư thái trò chuyện vui vẻ, vì luôn treo ở bên môi là tươi cười trong trẻo, đều khiến thanh niên chưa kết hôn đưa mắt nhìn theo, luyến tiếc rời đi ánh mắt nhìn về phái Vân Nhiễm Khanh.Trước lúc kết thúc, Vân Nhiễm Khanh mới bước ra hội trường, vài thiết kế sư trẻ tuổi đầy triển vọng xông tới, bọn họ đều làm ra biểu cảm đẹp trai nhất, chỉ để vì có thể được cô chọn.Từ đầu đến cuối, trên mặt Vân Nhiễm Khanh đều vẫn duy trì mỉm cười khéo léo, không ai chú ý tới cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia chợt lóe qua một tia không kiên nhẫn.Một giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên: "Mời nhường đường một chút, các người cản trở vị hôn thê của tôi." Nam nhân cố ý đem mấy từ "Vị hôn thê của tôi" nhấn mạnh như thật sự quan trọng, người bốn phía kinh ngạc tránh ra, để người đàn ông kia tùy ý đi nhanh đến, bắt lấy tay Vân Nhiễm Khanh, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội lại gần, mang theo cô rời đi.Vân Nhiễm Khanh sửng sốt, bị động đi theo hắn về phía trước, sau khi thoát khỏi tầm mắt của các nhà thiết kế kia, mới mạnh mẽ giãy giụa:"Buông ra, ai là vị hôn thê của anh, không được nói bậy!"Đôi mắt đen của Ninh Dịch Thần hàm chứa ý cười nhỏ đến khó mà phát hiện, chặt chẽ khóa trụ khuôn mặt kiều mỹ của cô, chân thành khen ngợi: "Khanh Khanh, em hôm nay thật xinh đẹp."Thân mình Vân Nhiễm Khanh cứng đờ, loại khen ngợi như vậy, trừ lúc khi nguyên chủ còn nhỏ được Ninh Dịch Thần nói qua, sau khi lớn lên đã lâu thật lâu chưa từng nghe qua.Cô kinh ngạc ngẩng đầu, liền đối mặt với tầm mắt chăm chú của anh, ngầm có ý nhu tình."Trước kia là anh sai.

Từ giờ trở đi, chuyện gì anh cũng nói cho em biết, không làm em hiểu lầm nữa, được không?"Ngữ khí hèn mọn như vậy, khó có thể tưởng tượng là từ chính miệng đại thiếu gia Ninh Dịch Thần nói ra.Vân Nhiễm Khanh né tránh ánh mắt của hắn, thanh âm hạ thấp đến mức không thể nghe thấy."Tôi đã có bạn trai."Môi Ninh Dịch Thần hơi hé mở, hận không thể đem cô hung hăng mà ôm vào trong lòng ngực, hôn lên hai cánh môi như hoa hồng kia, hắn muốn lấp kín đi những điều hắn không muốn nghe thấy.Nhưng hắn đã hạ quyết tâm, dùng phương thức mà Vân Nhiễm Khanh thích nhất một lần nữa dịu dàng theo đuổi cô, liền đành phải trơ mắt nhìn cô giãy ra khỏi hắn tay, thân ảnh mảnh khảnh càng chạy càng xa.

Ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm hơn, đem hai tay rũ bên người nắm thật chặt.Phạm Như Nhi tìm được hắn là chuyện của sau đó, nhìn đến đôi mắt si tình , tâm tức khắc đau đến tựa như đao cắt.

Cô nỗ lực hết mức, vì sao Ninh Dịch Thần không thể nhìn đến cô một chút, trong mắt trong tâm đều là một mình Vân Nhiễm Khanh? Cô có cái gì không tốt, dựa vào cái gì không thể thay thế Vân Nhiễm Khanh được? Phạm Như Nhi càng nghĩ càng không cam lòng, móng tay thật dài đâm vào lòng bàn tay, muốn dùng đau đớn khôi phục ý nghĩ lý trí..