Ninh Xu lại nói: “Ta đang cho ngươi cơ hội mà, kêt quả ngươi không đi.

”Tạ Loan nhíu mày: “Cơ hội gì?” Hắn còn cần nàng bố thí thứ gì à?Ngốc nghếch, vậy Ninh Xu không khách sáo nữa, hắn giọng rồi nói: “Phi lễ nhé!”Hơi thở Tạ Loan như ngừng lại.

Bình thường giọng nàng hơi lạnh nhưng khi cố tình đè xuống sẽ hơi run lên, người không hiểu phong tình sẽ không nghĩ đến, cô nương nói ra ba chữ này đang bình tĩnh, nhìn hắn cười cười.

Mặt Tạ Loan đỏ lên, vội xông lên che miệng Ninh Xu lại: “Hừ! Đừng gọi bậy bạ!”Ba chữ đơn giản lại làm hắn suýt cắn phải đầu lưỡi.

Ninh Xu vui vẻ.

Thật ra lúc này Tiểu Hoàn và Ngọc Bình nều không có ở đây.

Nhưng Tạ Loan hoảng đến vậy cũng hơi thú vị.

Mà Tạ Loan mới phát giác khoảng cách giữa hai người quá gần, thậm chí lòng bàn tay hắn còn ấn lên môi nàng.

Hơi mỏng, phần da thô ráp đè lên đôi môi hơi lạnh.

Cảm giác đó làm hắn bực bội, thì ra lại mềm và mịn như vậy.

Ý thức được điểm này, từ lòng bàn tay đến nửa cánh tay Tạ Loan bắt đầu tê dại.

Hơn nữa ban nãy sốt ruột quá nên đã ấn nàng xuống ghế nằm, bây giờ mới ý thức được một chân của hắn đang chen giữa hai chân nàng, tay kia thì đè bên cạnh Ninh Xu.

Hắn đã hoàn toàn vây lấy nàng, gần hơn chút nữa là bộ ngực phập phồng lên xuống đó sẽ dán vào ngực hắn.

Hắn ngửi được mùi hương thơm ngát đó.

Thì ra đó là mùi hương của nữ tử.

Nó trở nên nồng nàn hơn, quẩn quanh chóp mũi hắn, bỗng khơi gợi cảm xúc không thể nói thành lời ẩn nấp trong giấc mơ hắn suốt nhiều ngày.

Tạ Loan tròn mắt, con ngươi co rụt, thế tấn công như chẻ tre làm gương mặt vốn dĩ trắng nõn của hắn nay đỏ rần, thậm chí cổ cũng đỏ ửng, giống như toàn thân đang nóng lên.

Hắn lập tức nhảy dựng lên, ra sức chùi bàn tay đã chạm lên môi Ninh Xu vào áo, không biết vì sao không đứng lên mà lại ngồi lùi vào sau ghế nằm.

Môi hắn mấp máy, ánh mắt mơ hồ: “Đều tại ngươi, ngươi đừng gọi nữa!”Rõ rang hắn đang chiếm ưu thế nhưng kết quả người bị đánh cho tơi bời cũng là hắn.

Ninh Xu từ từ ngồi dậy, chỉnh lại tóc tai quần áo.

Nàng nhìn xuống bên dưới hắn, khẽ mỉm cười.

Tạ Loan bình tĩnh lại, quy hết mọi kết quả cho việc vì mình bị Ninh Xu trêu nên bực mình liếc Ninh Xu: “Ta đến là để nói rõ với ngươi rằng, ngươi đừng nghĩ vì cứu A Hạnh mà đại ca sẽ nhìn ngươi bằng một con mắt khác!”Tay Ninh Xu dừng lại: “Ồ, thế à, ngươi luôn sợ ta cướp đại ca ngươi, vậy nếu…”Nàng thưởng thức bộ dạng hắn cố nén sự kinh hoảng, chậm rãi nói: “Nếu, ta thích ngươi thì sao?”Tạ Loan cứng đờ người.

Hắn nhìn nàng như không thể tin nổi.

Những lời này còn sốc hơn nhị ca muốn cưới Ôn Ninh Xu, mặc dù là tiểu thiếu gia tính tình bướng bỉnh nhưng bây giờ lại không nói được câu nào.

Hai người đều ngồi trên ghế, Ninh Xu nhổm người dậy, bò về phía hắn.

Một lúc sau, Tạ Loan cười nhạo, hung hăng nói: “Ngươi đừng nói vậy! Ta có chết cũng không thích ngươi!”Nếu bỏ qua gương mặt đang đỏ bừng của hắn thì câu này rất có sức thuyết phục.

“Thật vậy chăng?” Ninh Xu à lên rồi tiến lại gần hơn.

Lông mi dài của Tạ Loan run run.

Ninh Xu vươn tay ra, toàn bộ cơ thể Tạ Loan căng ra như cung đã lên dây, ngón tay nàng từ từ đến gần mặt hắn.

Ngón tay thon dài, lòng bàn tay mềm mại, móng tay sạch sẽ, trên móng tay còn có hình mặt trăng nho nhỏ.

Càng ngày càng gần.

Tạ Loan không biết nàng sẽ làm gì mình, lúc này việc nên làm nhất là đẩy nàng ra, hắn là đàn ông, chắc chắn sẽ không yếu ớt hơn nàng.

Nhưng đầu óc hắn trống rỗng.

Lại nhìn tay nàng, rất nhỏ, vòng qua cổ hắn, nghịch mái tóc rối tung xõa trên vai hắn.

Như có một tiếng còi chói tai vang lên trong tai Tạ Loan, phát ra tiếng ong ong.

Tay Ninh Xu thuận thế rũ xuống, bắt được ngọc bội hình cá Tạ Loan đang cầm trong tay.

Lúc Tạ Loan mới lui về phía sau mới nhét ngọc bội vào vạt áo.

Mới vừa lấy được ngọc bội là Ninh Xu rụt trở về, giống như hành động ban nãy chỉ là vô tình, mọi chuyện đều do Tạ Loan suy nghĩ nhiều.

.