Mùa xuân thời gian trôi nhanh, buổi chiều gió ấm, cây cối xung quanh lay động theo gió.

Khi về đến sương phong, cả người Ngọc Bình toàn là mồ hôi, không phải vì trời nóng mà nó là mồ hôi lạnh.

Hai chân của nàng cũng mềm nhũn.

Chuyện khiến nàng bất ngờ nhất chính là sau khi Ôn Ninh Xu nói ra những lời đại nghịch bất đạo, lại tự nhiên lướt nhanh qua đình, không thèm liếc nhìn Nhị gia lấy một lần.

Ngọc Bình không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, thấy Đạp Tuyết hầu hạ bên cạnh Nhị gia đang cực kỳ phẫn nộ, còn Nhị gia thì ngăn Đạp Tuyết lại.

Y chỉ mỉm cười, tất nhiên đó chỉ là nụ cười giả tạo bên ngoài, chứ trong mắt y thì không hề có ý cười.

Tiêu rồi, Ôn Ninh Xu vậy mà dám đắc tội Nhị Gia.

Ngọc Bình bắt đầu lo lắng cho tương lai của bản thân.

Ninh Xu búng tay trước mặt Ngọc Bình: “Hoàn hồn.

”Hành động búng tay thành tiếng thoạt nhìn rất thô lỗ, nhưng khi nàng làm thì lại có vẻ nghịch ngợm.

Ngọc Bình thở gấp, vẻ mặt phức tạp nhìn Ninh Xu.

Ban đầu, Ngọc Bình còn cho rằng Ninh Xu là người dễ ức hiếp, nên suốt ngày lười biếng.

Sau này, khi Ôn Ninh Xu không nghe lời khuyên của người khác mà xung đột với Tam Gia, còn vô duyên vô cớ mà cầu xin cho Đoạn Hiển, Ngọc Bình vòn nghĩ rằng đầu óc nàng không linh hoạt, tự nhiên lại đi đắc tội Lương Thị.

Có điều, sau đó không bao lâu, Ngọc Bình lại nghe nói Lương Khang đã bị đuổi khỏi Hầu Phủ.

Ngọc Bình không tin chuyện của Lương Khang có liên quan đến Ninh Xu, nhưng mà, sau khi tận mắt nhìn thấy nàng dễ dành giải quyết chuyện của Tam gia, cuối cùng nàng cũng biết Ôn Ninh Xu rất lợi hại.

Nhưng hôm nay, trải qua chuyện của Nhị gia, Ngọc Bình lại dao động.

Dù Ngọc Bình không có tâm cơ, cũng biết chuyện quan trọng nhất khi sinh hoạt trong hậu trạch chính la phải biết nhẫn nhịn.

Nhưng vị này lại là loại người không chịu được bị người khác khinh thường.

Dường như Ninh Xu hiểu rõ suy nghĩ của nàng, sau khi tự rót cho mình một ly trà vá uống một ngụm thì nói: “Không cần sợ, người có thể giữ chức Hộ Bộ Thị Lang thì lòng dạ sẽ không hẹp hòi như vậy, ít nhất là tốt hơn so với Tam gia, việc này sẽ không liên lụy đến ngươi đâu.

”Ngọc Bình xấu hổ gãi gãi đầu.

Huống chi, hiện tại Ninh Xu còn có Hầu gia chống lưng.

Trong mắt huynh đệ bọn họ, nàng không là gì cả, nhưng nàng không chủ động trêu chọc y mà là Tạ Kỳ mở miệng trước.

Tính cách Tạ Dữ khá cứng ngắc, lại thiên vị huynh đệ ruột thịt của chính mình, trong lòng cũng có một cán cân riêng, cộng thêm việc Ninh Xu chỉ là miệng mồm lanh lẹ chứ không hề gậy ra bất kỳ sự tổn thương thực chất nào, sẽ không rước họa vào thân.

Đây cũng là chỗ tốt có việc mấy ngày trước, nàng xin phép Tạ Dữ cho nàng ở lại Hầu phủ.

Đúng là Tạ Nhị không hề gây rắc rối cho Ninh Xu, nhưng lúc Ninh Xu đi hít thở không khí trong vườn hoa, lại tình cờ gặp Tạ Tri Hạnh hai lần.

Lần thứ hai gặp tiểu nha đầu, Tạ Trị Hạnh đã bỏ rơi ma ma theo hầu cô bé, cầm một cành liễu chơi đùa, trông có vẻ rất nhàm chán, tình cờ bị Ninh Xu đang lượn lờ xung quanh phát hiện.

Rõ ràng cô bé nhìn trộm Ninh Xu rất nhiều lần, nhưng đến khi Ninh Xu đảo mắt tìm kiếm thì Tạ Tri Hạnh lại thu hồi ánh mắt, giả vờ như không có việc gì cả.

Đôi mắt của Tạ Tri Hạnh rất to, cứ nhấp nháy liên tục, tiểu cô nương không hề biết cách che giấu suy nghĩ trong lòng, cảm xúc gần như đều hiện rõ trên mặt.

Cô bé vẫn rất muốn tìm Ninh Xu, nhưng không hiểu tại sao tính cách lại trở nên ngại ngùng như vậy.

Ninh Xu nhịn cười, ho nhẹ một tiếng rồi bất ngờ nói: “A!”Tiếng kêu này đã hấp dẫn sự chú ý của Tạ Tri Hạnh, Ninh Xu khom lưng, nhìn tới nhìn lui trên mặt đất: “Đâu mất rồi, rõ ràng lúc nãy vẫn còn! ”Nàng đứng thẳng lên, hỏi Tạ Tri Hạnh đang ở đằng xa: “Hạnh tỷ nhi, muội có nhìn thấy hoa tai của tỷ không?”Tạ Tri Hạnh lập tức chạy tới, ngồi xổm trên mặt đất cùng nhau tìm: “Hoa tai của tỷ bị rơi à? Hình dáng thế nào vậy?”Ninh Xu nói: “Là một con thỏ nhỏ.

”Tạ Tri Hạnh ngồi xổm trên mặt đất quan sát, rất nghiêm túc vạch trong bụi cỏ: “Thỏ con? Có khi nào bị rơi trên đường không?”Ninh Xu: “Đúng đúng! ” Nàng lại nói: “Tỷ tìm được rồi!”Nghe vậy, Tạ Tri Hạnh hơi thất vọng, gục mặt xuống, khó khăn lắm với Ninh Xu mới nói chuyện với cô bé, lần này nếu không thể làm hòa thì không biết phải đợi đến khi nào nữa.

Nhưng trên tay Ninh Xu lại trống không, Tạ Tri Hạnh tò mò nhìn nàng: “Thỏ con đâu?”Ninh Xu ngồi xuống, nhìn vào mắt cô bé, vươn tay chọc vào gương mặt tròn trịa của Tạ Tri Hạnh: “Ở đây nè.

”Tạ Tri Hạnh ngây người, đến lúc cô bé phản ứng lại thì đã không còn dáng vẻ xa cách như lúc nãy, con bé bổ nhào vào người Ninh Xu: “A Xu tỷ tỷ, tỷ trêu muội!”Ninh Xu vuốt tóc cô bé: “Sao nào, rõ ràng là muội muốn tìm tỷ chơi chung, nếu mà muội không muốn, vậy thì tỷ sẽ đi ngay bây giờ.

”Tiểu cô nương lập tức nắm lấy tay áo của Ninh Xu, ánh mắt sáng lấp lánh, cọ mặt lên tay nàng: “Tỷ đừng đi! ”Trong giọng nói của Tạ Tri Hạnh ẩn chứa lo lắng:“A Xu tỷ tỷ, thật ra ngày hôm đó, muội không hề tin những gì Tam thúc đã nói.

”.