“Tam gia dẫn theo người đến chặn ở cửa phòng, đưa ra bằng chứng rằng cô nương đã lấy trộm vật phẩm quý của Hầu Phủ!”Ngọc Bình lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, mấy ngày nay nàng đều ở bên cạnh Ninh Xu, Ninh Xu chưa bao giờ yêu cầu nàng phải làm việc gì, nàng vô cùng vui vẻ thoải mái.

Bây giờ Tam gia lại tìm đến cửa, nhất định là đã có sự chuẩn bị sẵn, nàng không muốn mất đi sự nhàn rỗi này, nên tất nhiên là cảm thấy lo lắng.

Ninh Xu mang túi bút và màu, Ngọc Bình cầm giấy, hai người đi về phía sương phòng.

Trong khoảng đất rộng trước sương phòng, có ba bốn tên hầu cận ở trước cửa nhìn giống như một dãy núi nhỏ, Tạ Loan nhìn nổi bật nhất, hôm nay hắn mặc một chiếc áo dài màu xanh lam có hình hoa văn hồ lô, tóc búi một nửa, cài một cái kẹp tóc, lông mày xếch lên, anh tuấn tuấn tú, người thiếu niên khóe miệng nhoẻn cười, tỏ ý không rõ, hắn nhướng mắt lên, ánh mắt nhìn thẳng về hướng của nàng.

Ninh Xu thầm hít một hơi thật sâu, thần sắt căng thẳng.

Phần thân trên của nàng là một chiếc áo đối khâm hoa chìm màu vàng nhạt và [email protected] dưới là một chiếc váy gấm thạch lựu cổ xưa màu be, bước từ xa đến, chầm chậm mang chiếc thắt lưng màu xanh, búi tóc xoắn và cài một chiếc trâm cài hình bướm màu bạc, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời buông hướng Tây.

Trông như bước đi hơi vội vàng, hai má ửng hồng, đôi môi cũng được tô son màu anh đào, trơn bóng như mật ong.

Tạ Loan vừa định rời khỏi nàng, liền nhận thấy nàng khẽ hít một hơi, đường nét xinh đẹp ở trước ngực cũng hơi có tí nhấp nhô.

Giống như bị thứ gì đó đâm vào, hắn đột ngột thu hồi ánh mắt.

Ninh Xu gom hết mọi thứ xung quanh trong mắt mình.

Hiện giờ, Tạ Loan đang dẫn theo đám đầy tớ, giống như bọn ác bá chặn đường, nếu như người sống trong sương phòng kia không phải nữ tử, e rằng bọn họ đã xông vào từ lâu rồi.

Có thể coi hắn vẫn còn giới hạn chịu đựng cuối cùng của một con em thế gia.

Ninh Xu trực diện nói với hắn: “Tam công tử, ngài cho rằng ta đã trộm đồ, ngài có chứng cớ gì không?”Tạ Loan không nói gì, người hầu Thanh Trúc đứng bên cạnh hắn bước tới nói: “Ôn cô nương, bọn ta đã tìm đến đây, thì nhất định là có chứng cớ, Ôn cô nương năm nay đã 16, Hầu Phủ sẽ không làm bất cứ điều gì, nhưng không thể cứ để cho Ôn cô nương mãi nương nhờ ở đây, nên chỉ có thể để cô nương thu dọn đồ đạc rồi đi thôi!”Nói đến “nương nhờ”, những người hầu đều phá lên cười.

Ninh Xu nhìn kỹ về hướng những người hầu kia, lại nhìn thấy nam nhân đã đưa thư cho mình, nhưng rõ ràng nam nhân đó không phải là người của Tạ Tam, hắn cúi đầu im lặng, đứng ở phía sau cùng.

Lúc này, Lương thị cũng vội tới, Thanh Trúc lặp lại lần nữa lời ngụy biện vừa nói lúc nãy, Lương thị đang lo lắng không biết làm sao để tống khứ Ôn Ninh Xu đi, miệng liền nói:“Ôn cô nương phẩm tính tốt, chuyện này có khi nào là một sự hiểu lầm không?”Sau đó chủ đề câu chuyện thay đổi, nàng ta nói với Ôn Ninh Xu:“Hay là ngươi để nha hoàn vào tìm xem, nếu không trộm thì dĩ nhiên ngươi vô tội.

”Ninh Xu không cố chấp nữa.

Ma ma bên cạnh Lương thị dẫn theo hai nha hoàn đi khám xét căn phòng, những người còn lại đang đợi ở bên ngoài.

Một lúc sau, liền nghe thấy tiếng ma ma: “Tìm thấy rồi!”Ma ma chạy ra khỏi phòng với một cái túi lớn trên tay, và đám người vội vã chạy lại, mở cái túi ra xem, bên trong là một cái chặn giấy được chạm khắc làm bằng ngọc lục bảo tốt, và một bình phong trang trí nhỏ đính đầy đá quý.

Đồ chặn giấy là một miếng Hòa Điền ngọc nguyên khối tinh xảo, được Đỗ Tuyết Đại sư của tiền triều tạc thành một con Kỳ Lân, rất là vô giá.

Bức bình phong nhỏ có phong cách tô màu ngũ sắc đặc hữu của phương Bắc, rõ ràng đây là vật phẩm Vương thất của Mạc Bắc Vương Triều năm xưa.

Mạc Bắc Vương Triều chính là do Trấn Bắc Hầu đánh thắng giành được, có thể nói bức bình phong này vô cùng ý nghĩa.

Lấy đi bất kỳ thứ nào trong hai thứ này, sẽ đủ cho một nhà thường dân ăn cả đời!Lương thị sớm đã liệu trước được Tạ Tam cho người dàn dựng, nhưng nàng cũng vô cùng sửng sốt: “Đây, đây không phải là vật trang trí yêu thích của Hầu gia sao ! ”Thanh Trúc chỉ vào Ninh Xu mà công kích: “Được lắm, Hầu gia đã cứu ngươi, cái đồ vong ơn phụ nghĩa, sao ngươi lại đi làm cái việc này!”Ninh Xu: “! ”.