[Pupa: Breakmeter 15%...!Fatemeter - 10%] [Chờ đã, Fatemeter cũng có thể âm á?]

[Pupa: Cả Breakmeter và Fatemeter đều có thể âm, cậu cũng sẽ tìm được trường hợp hiếm có như vậy trong những thế giới tiếp theo.]

[...Tao có thể cảm nhận được mày lại chuẩn bị mấy cái thiết lập quái dị để hố tao.]

[Pupa: Rất hân hạnh!]

Đôi mắt Vân Ngọc hướng về phía Lĩnh Khải đang nở nụ cười dịu dàng.

Lĩnh Khải không hề e dè che giấu ánh mắt của mình trên người Phó chủ tịch, Bích Hà đang bối rối ngỡ ngàng cũng trở nên đỏ bừng mặt với ánh nhìn táo bạo đó.

Không muốn khiến nhiệm vụ của mình trở nên khó khăn hơn, Vân Ngọc chặn tầm nhìn của Lĩnh Khải.

Cậu tiến lên đứng trước Bích Hà và nói, “Cậu có thể trở về vị trí được rồi, cảm ơn về phần thể hiện của cậu.”

Nụ cười dịu dàng của Lĩnh Khải tắt ngấm ngay lập tức, ánh nhìn sắc lạnh dừng lại trên người Nhu Lan và gật đầu, “Cảm ơn, chủ tịch Nhu.”

Lĩnh Khải trở lại hàng ngũ và Vân Ngọc chia họ vào từng khu.

Cậu đang nghĩ rằng người nguy hiểm như Lĩnh Khải không nên làm việc một mình, vì Vân Ngọc không biết liệu anh ta có thể làm ra những chuyện gì.

Bên cạnh đó, Vân Ngọc không biết ý định thật sự của Lĩnh Khải là phá hủy thành phố.

Vì vậy, sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, cậu chỉ vào Lĩnh Khải và yêu cầu, “Cậu sẽ là người phụ tá cho tôi, tôi sẽ đích thân hướng dẫn cậu cậu

chi tiết.”

Trong khi mọi người vỗ tay tán thưởng Lĩnh Khải có được vinh dự nhưng người này không hề có vẻ quá khích với chuyện này, anh ta chỉ gật đầu nhẹ nhàng và nói, “Cảm ơn chủ tịch Nhu đã cho tôi cơ hội này.”

Chủ tịch Nhu chỉ trầm ngâm rồi rồi quay bước ngược lại với hướng của các tân binh.

Bích Hà theo sau cậu, rồi hỏi, “Chủ tịch, đây là lần đầu tiên ngài tự chọn phụ tá.

Ngài có cảm thấy điều gì khác thường ở chàng tân binh mới này không?”

“Cậu ta không hề đơn giản đâu.” Vân Ngọc đáp lời, cậu liếc xuống Bích Hà và hỏi, “Cậu nghĩ rằng anh ta có năng lực rất tốt sao? Cậu hứng thú với anh ta à?”

“K-Không thưa ngài, tôi nghĩ rằng anh ta có năng lực khá thú vị, nhưng tôi không hứng thú với anh ta.]

“Tốt, cậu có thể đi rồi, Bích Hà.”

[Pupa: Tại sao cậu hỏi cậu ta có thích Lĩnh Khải hay không?]

[Lĩnh Khải dường như rất hứng thú với Bích Hà, đúng vậy.

Tao không muốn họ nảy sinh tình cảm khiến nhiệm vụ của tao trở nên khó khăn hơn đâu.]

Pupa giữ im lặng một lúc, nó quét suy nghĩ của Vân Ngọc và kết luận,

[Pupa: Cậu chỉ ghen tị khi họ có thể sẽ nảy sinh tình cảm với nhau trong khi cậu còn không được phép hẹn hò với bất kỳ ai.]

[T-Thì, nếu tao không được hẹn hò, thì không ai được hết TT.]

[Pupa: Thật là nhỏ mọn.]

Vân Ngọc quay lại căn phòng của cậu.

Cậu đã chuẩn bị bản báo cáo nhiệm vụ cậu sẽ làm vào ngày mai.

Cuộc sống của một vị chủ tịch ở thế giới này không hề dễ dàng chút nào, bởi vì cậu là người mạnh nhất, cậu cần bảo vệ mọi người và hầu hết thời gian cậu đều dành để đối đầu với đám zombie.

Vân Ngọc đọc bản báo cáo, cậu có một nhiệm vụ tới siêu thị bị bỏ hoang ở phía đông khá xa thành phố.

Nơi đó được biết đến là nơi cư ngụ của hàng ngàn thây ma quái dị trong tòa nhà.

Mặc dù Vân Ngọc không nên sử dụng năng lực phá hủy bên trong tòa siêu thị, mang theo anh ta như một người hỗ trợ cũng là một việc nên làm.

Vân Ngọc đặt bản báo cáo sáng một bên và bước chậm rãi tới phòng tắm.

Cậu xả nước ấm đầy bồn và nhắm mắt tận hưởng cảm giác được thư giãn các thớ cơ, năng lực mạnh mẽ cậu nhận được trong thế giới này khiến thân thể cậu phải trả giá quá lớn.

[Tại sao năng lực của tao lại làm tao đau đớn như thế chứ?]

[Pupa: Bởi vì thân thể của Nhu Lan không hề phù hợp với kỹ năng hệ ánh sáng.

Cậu ta nguyên bản là người sử dụng năng lực băng.

Không hiểu tại sao cậu ta có thể đột nhiên có được kỹ năng ánh sáng nữa, rõ ràng thiết lập thế giới đã bị thay đổi ngay sau khi chúng ta tiến vào.]

[Pupa: Điều đó cũng khiến tôi tự hỏi, khi cậu dùng năng lực để gϊếŧ đám thây ma và kiểm tra Lĩnh Khải, tại sao cậu có thể biết cách để sử dụng và chuyển hóa năng lượng ánh sáng? Tôi chưa từng nói với cậu cách sử dụng, nhưng cậu dường như đã rất thuần thục trong việc dùng và điều khiển năng lực đó.]

[...hả? Tao cũng thắc mắc điều đó..]

Vân Ngọc cảm giác thân thể của cậu tự nhiên thân thuộc với năng lượng điện và cậu chỉ biết cách sử dụng nó thôi.

[Tao tự nhiên biết điều đó thôi.

Tao nghĩ nó cũng giống trường hợp của Công tước Damien thôi mà?]

[Pupa: Lần này là trường hợp khác hoàn toàn mà.

Bởi vì năng lực nguyên bản của Nhu Lan là hệ băng, cơ thể của cậu ta đã bị tác động rất nhiều khi sử dụng một năng lực hoàn toàn khác lạ.

Bên cạnh đó, Hệ ánh sáng là một năng lực mạnh mẽ nhất nhưng của hiếm nhất.

Nó rất khó để điều khiển và càng khó hơn để thuần thục, trở nên điêu luyện.]

Vân Ngọc không hề biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng cậu cũng thực sự mệt mỏi để suy nghĩ.

[Được rồi, hệ thống.

Ý tao là, năng lực này cũng tốt mà, phải không?]

Pupa chẳng nói gì cả và biến mất.

Vân Ngọc nhắm mắt nghỉ ngơi trong bồn tắm ấm áp.

—--

Bích Hà tháo kính, hôm nay thực sự là một ngày mệt mỏi, đặc biệt sau khi cậu dùng năng lực chữa lành cho Nhu Lan.

Chủ tjch luôn đảm nhận mọi thứ một mình.

Mặc dù điều đó xảy ra thường xuyên, nhưng hôm nay nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Cậu thực sự nghĩ rằng trong một khoảnh khắc, dường như, chủ tịch Nhu đã không còn hơi thở.

(GinGin: đúng vậy đó bé..)

Bích Hà cởi khuya áo vest, nhưng khi mới chỉ tháo được một chiếc cúc, mắt cậu đã lia về phía góc phòng, “Ai?!”

“Ah, Phó chủ tịch Bích có trực giác nhanh nhạy thật đó,” Một giọng nói trầm khàn vọng lại từ góc phòng.

Chậm rãi, một người đàn ông xuất hiện,

“Nhớ tôi chứ?”

“Sao anh có thể—”

Lĩnh Khải bật cười, anh bước từng bước lại gần Bích Hà, còn Bích Hà thì lùi dần trong vô thức.

Bích Hà nắm chặt khẩu súng của cậu và nhắm vào Lĩnh Khải.

Lĩnh Khải bật cười và ném khẩu súng ra xa.

Anh khóa chặt thân thể Bích Hà với khoảng cách chật hẹp, nên Bích Hà không thể di chuyển một chút nào

“Đ-Đi ra!” Bích Hà vùng vẫy mãnh liệt.

Cậu không có năng lực phản kháng, vì cậu chỉ có năng lực chữa lành thôi.

Vì vậy, cậu dễ dàng bị chế ngự.

Lĩnh Khải đứng trước Bích Hà và nói, “Phó chủ tịch, tôi có món quà cho cậu đấy, nuốt nào.”

*****

Đoàn người trẻ tuổi với những năng lực riêng biệt tụ tập trước cổng thành phố để đợi Chủ tịch Nhu tới.

Vân Ngọc tới có hơi trễ, bởi vì Bích Hà không đến tầng cậu và nhắc nhở cậu về hoạt động ngày hôm nay.

Cậu tìm kiếm xung quanh và không tìm thấy cậu nhóc này ở đâu cả.

“Phó chủ tịch Bích đâu?” Cậu hỏi một trong số người ở đây.

“Dạ, xin lỗi ngài, Chủ tịch.

Nhưng ngài ấy chưa đến nữa ạ.”

“Tôi biết rồi.”

Vân Ngọc gặp khó khăn bởi sự vắng mặt của Bích Hà.

Dựa trên thiết lập thế giới, Bích Hà luôn luôn theo Nhu Lan khắp mọi nơi.

Bích Hà có khả năng chữa lành tuyệt vời, cậu có thể coi là hệ thống miễn dịch toàn bộ bệnh tật hay virus vì thân thể cậu hoàn toàn tự tái tạo lại.

[Bích Hà đang làm gì vậy?]

[Pupa: Cậu ta đang nằm trên giường, kiệt sức.]

[Mày có thể nói cho tao chuyện gì đã xảy ra không?]

[Pupa: tôi không thể hoàn toàn quan sát Bích Hà, tôi đã kiểm tra tình trạng của cậu ấy hiện giờ.

Và cậu ấy thực sự đang nằm trên giường.]

Lĩnh Khải nhìn thấy ánh mắt tối tăm của Nhu Lan.

Anh ta chế giễu và tiến lại gần, “Chủ tịch Nhu, chúng ta phải đi rồi.

Nó sẽ mất bốn tiếng đồng hồ để đến được siêu thị đó, chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa.]

Vân Ngọc nheo mắt nhìn chàng trai đang vênh váo như thể vừa đạt được thứ gì.

Vân Ngọc nghi ngờ rằng Lĩnh Khải đã làm gì đó với Bích Hà, nhưng cậu không thể buộc tội anh ta ngay bây giờ được.

Bởi vì “Nhu Lan” vẫn chưa biết danh tính thực sự của “Lĩnh Khải” - vị đế vương zombie.

Vân Ngọc vẫn không biết ý định thực sự của anh ta là gì, chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện ở thành phố Durian thôi hay sao? Cậu quá mệt mỏi để hỏi hệ thống điều gì đã khiến thế giới bị phá hủy, nên cậu sẽ hỏi Pupa sau vậy.

“Được rồi, có lẽ Phó chủ tịch Bích quá kiệt sức thôi.

Chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ.”.