Sáng hôm sau.

Bách Dạ Hành mang con mắt gấu trúc đi xuống, biểu hiện cho việc đêm qua hắn "ngủ ngon" như thế nào.

Trái ngược với hắn, Bách Lạc tay trong tay đi xuống cùng Cảnh Ngự, cả người đều toát ra vẻ hoạt bát đáng yêu.

Bách phu nhân càng ngày càng biết ơn Cảnh Ngự, tươi cười làm đồ ăn sáng.

Một lúc sau, Lý Nhã Kỳ mới từ cầu thang cẩn thận đi xuống.

Bách Dạ Hành trong lòng có chút khẩn trương, sợ Lý Nhã Kỳ thấy hắn sẽ không thoải mái.

Nào ngờ cô gái nhỏ vui vẻ chào hắn, cứ như đã quên hết việc hắn đã từng khi dễ cô.

Bách Dạ Hành: "..."

Mấy cô gái nhỏ ở thời đại này đều quên nhanh như vậy sao?

Bách lão gia có một vụ làm ăn ở nước ngoài, đã lên đường ngay trong đêm.

Vì vậy bàn ăn chỉ còn lại Bách phu nhân với mấy đứa trẻ.

Bách Dạ Hành xuyên đến cũng không chịu ảnh hưởng của thân thể nguyên chủ. Hắn nên làm cái gì thì làm cái đó, thái độ đối với Bách phu nhân cũng không như hàng nguyên bản, tuân theo bối phận gọi cô một tiếng dì.

Bách phu nhân lúc đầu còn thấy không thể tiếp nhận được, nhưng nghe Bách Dạ Hành gọi đến hợp tình hợp lý như vậy, Bách phu nhân cũng từ từ thích nghi.

Mối quan hệ của hai người ngày càng hoà thuận.

"A Hành, ăn nhiều rau xanh một chút." Bách phu nhân nhìn bốn đứa trẻ, trong lòng có cảm giác hạnh phúc không thành lời.

Ta là trưởng bối, ta là trưởng bối!!!

Bách Dạ Hành đang đăm chiêu gì đó, nhìn miếng rau gắp đến chén của mình, lại nhìn Bách phu nhân đang cười đến rạng rỡ.

"Cảm ơn, ngon lắm ạ." Bách Dạ Hành ăn một miếng.

Bách phu nhân thích nhất là nấu ăn, càng thích hơn là người khác khen đò ăn mình nấu.

Đối với Bách phu nhân, mặc dù cái thân thể này bằng tuổi, nhưng hắn vẫn có thể hạ thấp mình xuống thân phận vãn bối, có thể thấy Bách Dạ Hành là một con người rất coi trọng vai vế.

Cảnh Ngự lần này có chút hơi bất ngờ về tính cách nam chính.

Cô nhìn qua bọn họ, chỉ thấy được sự hoà hợp đến tự nhiên, một trưởng bối một vãn bối.

Bách Dạ Hành bất ngờ quay lại nhìn cô.

— Sao thế?

Hắn hỏi bằng khẩu hình.

Cảnh Ngự khẽ lắc đầu, xua tan những ý niệm điên cuồng bên trong.

__________

Sau khi ăn cơm, Tiểu Hứa đưa Cảnh Ngự và Bách Lạc đến trường mầm non quốc tế.

Tiểu Triệu lái xe tới trước mặt Lý Nhã Kỳ, lưu loát xuống xe mở cửa ghế sau cho cô.

Lý Nhã Kỳ vừa vào xe, cánh cửa bên cạnh lập tức mở ra, ghế sau bỗng nhiều thêm một người đàn ông.

"Đại thiếu." Lý Nhã Kỳ gọi một tiếng.

Bách Dạ Hành gật đầu, từ trong cặp lấy ra một bảng từ vựng tiếng anh.

"Cho em."

"A?"

Lý Nhã Kỳ cầm lấy nó, hai mắt sáng lên, cảm ơn Bách Dạ Hành, sau đó đem toàn bộ sự chú ý đặt lên hai tờ đề cương.

Bách Dạ Hành bị ăn bơ: "..."

Hắn lập tức nhìn chằm chằm hai tờ đề cương.

Hai tờ đề cương cảm thấy có sát khí ập tới: "..."

Ta chỉ là tờ giấy thôi, ngươi nhìn ta làm gì?

Nó nhớ, tối hôm qua nam nhân này còn vừa vuốt nó vừa mỉm cười nữa cơ.

Nam nhân đúng là lật lọng.

Vẫn là tiểu tỷ tỷ trước mặt tốt.

..........

Trường mầm non quốc tế.

Cô giáo dễ thương đứng ở giữa căn phòng, hai tay đưa lên đầu chụm vào nhau.

"Các bạn nhỏ, chúng ta cùng nắm tay đi một vòng tròn nhé!"

"Dạ."

Bách Lạc nắm tay Cảnh Ngự, dắt cô đi theo chiều kim đồng hồ.

"Cô ơi, bạn Lạc Lạc không nắm tay Tiểu Hy." Một cô bé mũm mĩm tên là Tiểu Hy cáo trạng.

Các bạn đều nắm tay nhau mà đi, nhưng Bách Lạc không chịu nắm tay bé.

Cô giáo tiến đến chỗ Bách Lạc: "Lạc Lạc, sao em không nắm tay Tiểu Hy?"

Bách Lạc cắn cắn môi dưới, một bộ dạng thấy chết không sờn, bập bẹ nói: "Không phải... Mẫn... "

Cô giáo tựa hồ đã hiểu ý của cậu, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo: "Lạc Lạc, đây chỉ là một trò chơi thôi mà... "

Bách Lạc lắc đầu, càng nắm chặt tay của Cảnh Ngự, hai con mắt sắp chảy ra nước hết trơn rồi, bộ dạng thật sự ủy khuất.

Cảnh Ngự ở bên cạnh lập tức dỗ dành: "Vậy chúng ta không chơi nữa."

Bách Lạc gật đầu, toàn tâm toàn ý nghe theo cô.

__________

"A~" Cảnh Ngự đút cho Bách Lạc một muỗm kem.

Bách Lạc vui vẻ há miệng, cười mãn nguyện, giữa hai cái má cơ hồ có thể thấy được cái má lúm đồng tiền.

Cảnh Ngự nhìn thế thì tự hỏi, chỉ là kem thôi mà, có cần hạnh phúc như thế không?

Sau khi thương lượng với cô giáo, Cảnh Ngự đưa Bách Lạc ra ngoài.

Bây giờ hai người đang ở trên sân thượng.

Bách Lạc lúc đầu còn thấy bình thường, nhưng sau đó mặt càng ngày càng đỏ.

Tới lúc Cảnh Ngự phát hiện ra thì Bách Lạc cả người đã nóng bừng lên hết, hơi thở ra cũng rất đứt quãng, nhưng cậu bé lại nói, mình rất lạnh.

"Lạnh... Mẫn... " Bách Lạc uỷ khuất, bật khóc nức nở.

Cảnh Ngự thấy cậu như vậy cũng rất lo lắng, vội vàng đặt Bách Lạc ngồi thẳng dậy, vận linh lực tra xét.