"Tiểu Ái, ra đây nào, ca ca sẽ không hại em!"

Hàn Dự hạ giọng, thoáng cái đã đi đến mép giường.

Cảnh Ngự thấy vậy có chút bất lực: "Ừm, anh trai tốt, có gì thì từ từ nói. Anh mà tiến lại nữa là em la lên đấy."

Cảnh Ngự nhìn anh trai hờ, trên mặt là biểu cảm khó hiểu. Hồi nãy trên xe còn tốt lắm mà?

Hàn Dự đứng yên tại chỗ, con mắt có chút ý cười, thong thả cởi giày, leo lên giường.

Cảnh Ngự thấy vậy rụt vào trong tường, dứt khoát la lớn: "Dì Hoa! Dì Hoa!"

Bực bội. Nếu cô có linh lực thì con hàng này sao có thể phách lối như vậy được.

Đối mặt với việc la lối của Cảnh Ngự, Hàn Dự mỉm cười:

"Tiểu Ái ngoan nào, phòng này là phòng cách âm, bên ngoài không nghe thấy được."

Bởi vì Mộ Ái sức khoẻ yếu, muốn cho Mộ Ái nghỉ ngơi tốt hơn, Hàn Dự đã bí mật cho người cải tạo căn phòng.

Cảnh Ngự âm thầm chửi thề.

Hàn Dự tiến lại gần, một tay chống lên tường, một tay đang hết sức ôn nhu xoa xoa khoé miệng Cảnh Ngự.

Cảnh Ngự bị kẹp ở giữa hai cánh tay hắn, có chút quay đầu sang một bên tránh đi.

Hàn Dự thấy vậy thì đôi lông mày co lại, bàn tay giữ chặt khuôn mặt của Cảnh Ngự, không biết nghĩ cái gì mà từ từ cúi đầu.

Cảnh Ngự nhìn khuôn mặt đang tiến lại gần, bỗng chốc dâng lên sự sợ hãi.

Nếu hắn chạm vào cô, cô sẽ đối mặt với Lạc Thần như thế nào?

Cảnh Ngự tích cực dãy dụa, nhưng vô ích, tuy Hàn Dự chẳng dùng bao nhiêu sức, Cảnh Ngự vẫn không thoát được.

Hàn Dự cúi người, trong giây phút đó, Cảnh Ngự dùng hết sức đẩy hắn: "Không được!"

Kết quả vẫn là đẩy không ra.

Cảnh Ngự trơ mắt nhìn khuôn mặt hắn gần rồi lại gần hơn, trống tim đập thình thịch.

Cô nhắm mắt lại, tư thế cam chịu cho điều tồi tệ nhất.

Nhưng bờ vai trái của cô bỗng nhiên nặng hơn, có một chút hơi nóng phả ra từ nơi đó.

Cảnh Ngự mở mắt, cô nhìn bên vai mình, Hàn Dự đang gác cầm lên vai cô, hai mắt nhắm lại, lông mày cũng giãn ra.

Tiếng hít thở đều đều vang lên khắp phòng.

Cảnh Ngự khẽ xoa đầu hắn.

Hàn Dự vẫn nằm im như vậy, không hề mở mắt ra.

Cảnh Ngự khẽ ôm lấy Hàn Dự, đưa hắn nằm xuống.

Cô đưa mắt nhìn Hàn Dự, hồi nãy hắn cắn nhầm thuốc à?

Hệ thống offline từ nãy đến giờ chợt lên tiếng: [Không phải đâu, ký chủ!]

Cảnh Ngự sắc mặt lạnh lùng: "Ngươi còn dám ngoi lên?"

Con hàng này đến lúc nguy hiểm đều thích hố cô.

Hệ thống lập tức lấy lòng: [Nào có, hơn nữa không phải tôi nói hắn không làm gì cô sao? Thấy chưa, tôi nói đúng mà!]

Cảnh Ngự nghe nó nói như vậy cũng đúng, cũng không đặt trọng tâm lên chuyện hệ thống: "Hàn Dự làm sao lại trở nên đáng sợ như vậy?"

Hệ thống im lặng dường như đang suy nghĩ, sau đó đó thành thật nói: [Hình như hắn hắc hóa rồi, ký chủ. ]

"Hắc hóa? " Cảnh Ngự khó hiểu hỏi lại.

Hệ thống xác thực: [Đúng là hắc hóa. Giải thích sao ta, giống kiểu ở thế giới của cô thì thượng tiên hắc hóa thành đọa tiên ấy,... ]

Cảnh Ngự mấu chốt nắm được vấn đề, sau đó nói: "Ta hiểu rồi. "

Hệ thống thở dài, nói chuyện với người thông minh thật sự rất khỏe.

Cô nhìn thanh niên đang nằm trên giường, nói tiếp: "Bây giờ xử lý tên này làm sao? "

Hệ thống giật thót tim: [Ấy! Ký chủ, thiết lập của Hàn Dự là bảo vệ cô, dù có hắc hóa cũng không làm hại cô đâu! Cô chỉ việc thực hiện nhiệm vụ của nguyên chủ giao cho là được, ngàn vạn lần đừng động đến Hàn Dự.... "

Hệ thống lải nhải một hồi, đa số lời nhiều nhưng ý thì chỉ có một, đại loại là đừng động vào nhân vật phụ.

Cảnh Ngự không có kiên nhẫn chờ nó nói hết, vội vàng cách ngang: "Được, được, được, bổn cung không động vào hắn, không chạm vào hắn là được chứ gì? "

Hệ thống nghe vậy, một hồi sau mới phụng phịu offline.

Cảnh Ngự cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi, nhìn Hàn Dự nằm bên cạnh, đại khái cũng không nghĩ nhiều, xích vào sát tường nằm xuống, vừa đặt lưng cơn buồn ngủ lại kéo tới, Cảnh Ngự lập tức rơi vào trạng thái ngủ sâu.

-----

Cảnh Ngự tỉnh lại đã là lúc xế chiều.

Cô bị một đạo ánh mắt bắn tới tỉnh.

Cảnh Ngự mở mắt, đập vào mắt làm một khuôn mặt lạnh lùng như một tảng băng, dọa Cảnh Ngự xém chút cầm kiếm chém hắn.

Hàn Dự thấy Cảnh Ngự tỉnh, không hiểu sao khuôn mặt có chút đỏ, không biết nhìn thấy gì mà mặt lại quay ra chỗ khác.

Hắn với Tiểu Ái tại sao chung một giường. Hắn có làm gì có lỗi với em ấy hay không?

Cảnh Ngự thấy hắn cứ ngượng ngùng cúi đầu ben khó hiểu nhìn lại bản thân. Áo sơ mi trắng không hiểu sao bị lỏng mấy cúc đầu, một phần áo trễ xuống làm lộ ra một cánh vai trắng muốt.

Cảnh Ngự bình tĩnh chỉnh lại.

Hàn Dự sau một hồi im lặng, lúc này mới thấp thỏm hỏi: "Tiểu Ái, lúc nãy, anh có làm gì em không? "

Cảnh Ngự nghe vậy lắc đầu.

Hàn Dự có chút thở phào, cũng có chút tiếc nuối: "Vậy... vậy sao? "

Cảnh Ngự gật đầu.

Hàn Dự có chút thất thần, sau đó mới phát hiện hắn nằm trên gối của cô từ nãy đến giờ, khuôn mặt lại tăng thêm mấy phần ngượng nghịu.

"Cái đó, có cần anh mang nó đi giặt dùm em không? " Hàn Dự chỉ vào cái vỏ gối.

Cảnh Ngự lắc đầu.

Hàn Dự xuống giường, đi được vài bước, hắn lại qua trở lại, khẽ nhìn Cảnh Ngự lo lắng hỏi: "Tiểu Ái, em có thể đừng đi học nữa, có được không? "

Cảnh Ngự ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Không được. "

Nam nữ chính vẫn còn đi học, cô nghỉ học ở nhà chẳng phải nhường không gian cho bọn chúng phát triển tình cảm sao?

Hàn Dự nhíu mày, sắc mặt có chút giận, nhưng vẫn sợ làm em gái nhỏ giật mình, bèn hạ giọng: "Sao lại không được? Anh sẽ mời gia sư về nhà dạy cho em, đảm bảo em vẫn có thể đầy đủ kiến thức. Có được không? "

"Không được. "

Anh trai đại nhân à, không phải quan trọng là kiến thức, mà là nơi này không có nam nữ chính, cô ở nhà làm gì?

Hàn Dự nghe vậy, cơn tức giận tăng cao, lập tức quát lớn: "Rốt cuộc em muốn cái gì? "

Cảnh Ngự giật bắn mình. Hàn Dự cũng phát hiện ra mình lỡ lời, bèn vội vã đi đến ôm cô đặt trên đùi mình, sau đó vừa ôm vừa vô lưng cô: "Anh xin lỗi, anh trai không nên la em. Chỉ là anh rất sợ, rất sợ en gặp nguy hiểm. "

Bọn kia lúc nào cũng muốn tìm cách hãm hại em gái hắn. Bảo hắn lại để em gái trở lại nơi đó chi bằng lấy đao chém chết hắn cho rồi.