Edit: Nhược Băng

Beta: Nguyễn Thủy + Khả Duyên

- --------- ❤----------

Giọng nói của Đông Mai vô cùng vững vàng, hoàn toàn không giống với tiểu cô nương mười hai tuổi, cùng với bộ dáng chân tay luống cuống vừa rồi lại càng khác xa một trời một vực. Nàng ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt thản nhiên nói, "Không cần thẩm vấn, là ta giết ả."

Thu Vãn cảm thấy cổ quái, theo như lúc trước Đông Mai ngụy trang, vừa nhìn tố chất tâm lý có thể vượt qua thử thách, không giống như người sẽ dễ dàng nhận tội, chẳng lẽ nàng ta sợ hãi bị dùng hình?

"Lý do?" Huyện lệnh hỏi.

Đông Mai cười nhẹ, "Triệu Thu Yến nhìn thì dịu dàng nhu nhược, thực ra không để ta vào mắt." Nàng ta vén tay áo bên phải lên, lộ ra cánh tay gầy gò, phía trên đều là vết thương xanh tím.

Huyện lệnh thấy thế, ngược lại nói với Hạ Hà, "Ngươi cũng vén lên."

Hạ Hà còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, lúc này bỗng nhiên bị chỉ tên, sợ hãi cúi đầu, không dám nói lời nào, huyện lệnh lại lặp lại lần nữa, Hạ Hà thấy lão gia và phu nhân không tỏ thái độ gì, chỉ biết nơm nớp lo sợ lộ ra cánh tay.

Trắng nõn, không có một chút vết thương.

"Hạ Hà đương nhiên không có việc gì, cả nhà của nàng ấy đều làm việc ở Triệu phủ, lại là thuộc hạ tâm đắc của Triệu Thu Yến, được tín nhiệm, làm sao có thể giống ta? Chỉ có ta và Thu Cúc, chẳng qua chỉ là hai nha đầu mua từ bên ngoài về, không có người giúp đỡ, đối với Triệu  Thu Yến mà nói không có tác dụng gì, có thể tùy ý đánh chửi." Nàng ta cười nhẹ, "Nhưng Thu Cúc đã chết, đại nhân, ngài biết Thu Cúc chết như thế nào không?"

"Đông Mai!" Hạ Hà phẫn nộ hô một tiếng, Đông Mai cũng không đáp lại, nói thẳng, "Là Triệu Thu Yến hại chết tỷ ấy, bắt tỷ ấy nhảy vào hồ nước lấy ngọc bội trong mùa đông khắc nghiệt, ngọc bội không lấy lên được, người cũng đã chết. Nghe nói giết người thì đền mạng, Thu Cúc đối với ta như tỷ muội, ta chỉ giúp tỷ tỷ của mình được đền mạng thôi."

"Nô tỳ nhà ngươi!" Lâm thị muốn tránh thoát hộ vệ, lại bị ngăn trở chặt chẽ, bà ta cuồng loạn chửi bậy, "Ngươi chỉ là một tiện tỳ, nếu không có Triệu phủ cho ngươi có cái ăn, ngươi sớm đã bị bán cho tên bỉ ổi kia, Thu Cúc là nô tỳ, làm việc cho chủ tử vốn là bổn phận, làm không xong việc chủ tử phân phó, ả chết cũng xứng đáng, một kẻ mạng ti tiện cũng xứng đáng khiến cho Yến Nương đền mạng?"

"Vậy thì sao? Triệu Thu Yến là mệnh quý, hiện giờ không phải cũng đền mạng cho Thu Cúc sao?" Đông Mai cười cười, nói, "Ta thừa dịp trong viện không có người, muốn đánh thuốc mê ả ta, ai ngờ đụng phải đúng lúc ả mở cửa, ả thấy ta, há mồm ra mắng, ta bị hoảng sợ nên đã giết chết."

"Phu nhân ngài biết không, ta còn có thể nghe thấy âm thanh khi thanh đao kia đâm vào thân thể của ả ta, từ đầu còn đụng phải vật cứng gì đó, ta càng dùng sức, lưỡi dao càng đâm sâu, vạt áo nhiễm đầy máu. Ngài nói, có phải tim ả ta cứng như sắt đá không?"

"Tiện nhân! Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi! Ngươi không được chết tử tế!" Khóe mắt Lâm thị đỏ như máu, giống như ác quỷ dữ tợn.

Đông Mai cười lạnh một tiếng, ngay sau đó, nàng ta đột nhiên tránh thoát trói buộc, lao về hướng huyện lệnh, mọi người ngoài ý muốn không kịp ngăn trở, trơ mắt nhìn nàng ta bắt lấy tay huyện lệnh rồi cắn lên.

Triệu Hà sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: "Người đâu, mau cứu đại nhân!"

Không đợi nhóm gia đinh, vú già có hành động, một thanh kiếm đâm vào ngực Đông Mai, thanh kiếm rút ra khiến máu tươi văng bốn phía, chỉ nghe thấy Đông Mai kêu thảm thiết một tiếng, chậm rãi ngã xuống, dần dần không còn tiếng động.

Theo hành động hộ vệ thu đao vào vỏ, sắc mặt Thu Vãn trắng bệch, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên cô thấy quá trình giết người, cô khắc sâu nhận thức, ở thời đại này, mạng người có bao nhiêu rẻ mạt.

Mọi người đều trầm mặc, phẫn hận, lạnh nhạt, chết lặng, thương tiếc... Trên mặt bọn họ toát ra các loại cảm xúc, còn huyện lệnh sắc mặt âm trầm, làm cho Triệu Hà gấp đến độ không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể cười làm lành cáo tội.

Tuyết tựa hồ lớn hơn chút nữa, huyện lệnh từ tay áo lấy ra một cái khăn tay, chà lau nơi đã bị Đông Mai chạm qua, hắn liếc mắt nhìn Triệu Hà một cái thật sâu, thanh âm lạnh lùng nói, "Nâng đi."

Chờ hắn đi vào Triệu phủ, ở tuyết mịn dưới ánh nến, chậm rãi mở lòng bàn tay ra.

Ở trên có một nhúm giấy bị vò nhàu nhĩ, hắn mở ra, bên trong gói một ít lá cây địa y, đây là Đông Mai trước khi chết nhét vào trong tay hắn, cũng không biết là có dụng ý gì?

Trận tuyết rơi ba ngày ba đêm, bảy ngày qua đi, Triệu Thu Yến đã được chôn cất, tuổi như hoa mà đã phải điêu tàn.

Ngày ngày Triệu phủ chìm trong ám khí mù mịt, bọn hạ nhân đi đường cũng phải cẩn thận, không dám phát ra một chút tiếng động. Lâm thị chỉ nhốt mình trong phòng, đối với việc bên ngoài đều không quan tâm, điều này khiến cho Triệu Hà muốn cùng bà ta hàn gắn quan hệ cũng không có cách nào, thêm việc trên kinh bị trì hoãn, Triệu Hà trong lòng khó chịu, ban đêm đi kỹ viện, rất ít khi về.

Thu Vãn nghĩ nữ nhi của ông ta vừa mới chết liền ra ngoài ăn chơi đàng điếm, trong lòng vô cùng ghê tởm, hận ông ta không thể say đến chết thì tốt.

Triệu Hà không ở nhà, trong nhà chỉ còn lại cô và Lâm thị.

Thu Vãn sẽ không vội vàng đi thỉnh an, nguyên chủ tuy mặt ngoài nghe theo Lâm thị, nhưng trong lòng vẫn luôn hận bà ta, không thể nào chủ động đi gặp.

Nhưng cô không nghĩ tới, cô không đi trêu chọc Lâm thị, Lâm thị ngược lại đi tìm cô.

"Vãn Nương, còn nhớ rõ Viên ma ma không?" Lâm thị biểu tình quan tâm, ngữ khí ôn nhu, dường như trở về bộ dáng lúc trước.

Bà ta làm ra vẻ ta đây như vậy khiến Thu Vãn sinh ra cảnh giác, bất động thanh sắc gật đầu.

Viên ma ma trong miệng Lâm thị, đó là lão ma ma vẫn luôn chiếu cố nguyên chủ từ nhỏ đến lớn, lão ma ma chiếu cố nguyên chủ đến khi chín tuổi, thẳng đến khi tổ phụ tổ mẫu của nguyên chủ mất sau mới bị Lâm thị bức đi. Ở trong lòng nguyên chủ, Viên ma ma là người nàng tín nhiệm nhất.

"Nhi tử của bà ấy tới Triệu phủ, nói thân thể của Viên ma ma trong khoảng thời gian này không tốt, lại rất nhớ con, không biết Vãn Nương có bằng lòng đi gặp bà ấy không?" Vẻ mặt Lâm thị ưu thương lấy ra một phong thư.

Tin là đại nhi tử của Viên ma ma truyền đạt, nói Viên ma ma bắt đầu từ mùa đông tới nay thân thể vẫn luôn không tốt, đại phu xem bệnh, đều nói là bệnh khi về già, không có biện pháp trị, chỉ có thể dưỡng bệnh cho tốt. Mấy ngày gần đây, Viên ma ma dần dần không nhận ra ai, nhưng khi ngủ lại gọi tên của đại tiểu thư. Hắn là nhi tử của Viên ma ma, biết nương vẫn luôn không yên lòng về đại tiểu thư, liền nhờ người gửi tin cho Triệu phủ.

Thu Vãn nghĩ liền biết, có lẽ nhiều năm sống nương tựa lẫn nhau, nguyên chủ ở trong lòng Viên ma ma chung quy là bất đồng, không chỉ là tình cảm chủ tớ, thậm chí Viên ma ma còn không dám đề cập tình tổ tôn. Nhưng bởi vì Lâm thị làm khó dễ, Viên ma ma không thể không lưu lại một mình nguyên chủ ở nơi đầm rồng hang hổ này, trong lòng bà vô cùng áy náy, bởi vậy khi ốm yếu vẫn có thể nhớ mong nguyên chủ.

Đến nỗi thật hay giả, cô chỉ cần gặp nhi tử của Viên ma ma một lần thì biết.

Thu Vãn giương mắt nhìn về phía Lâm thị, đối phương mỉm cười đối diện cùng nàng, trong ánh mắt hàm chứa ý cổ vũ.

Cô không tin Lâm thị sẽ bỗng nhiên đổi tính, nhưng lại làm bộ hồ đồ đáp: "Ngày trước Viên ma ma chiếu cố nữ nhi tận tâm tận lực, hiện tại nữ nhi đương nhiên muốn đi thăm bà ấy."

Gần đây, Thu Vãn thử tưởng tượng xem Lâm thị chuẩn bị làm cái gì. Nếu Lâm thị có tâm hại cô, vậy thì kể cả cô thoát được lần này, Lâm thị lại sẽ có biện pháp khác, chỉ có ngàn năm làm tặc, chỗ nào có ngàn năm phòng cướp? Ít nhất lần này cô có lòng đề phòng, so với bị âm thầm thiết kế còn tốt hơn, thứ hai, nguyên chủ muốn thanh danh Lâm thị mất hết, cô muốn nhìn một chút có thể lợi dụng cơ hội lần này hay không, ba là, cô chiếm thân thể của nguyên chủ, cũng muốn vì nguyên chủ làm một chút việc, ít nhất là không muốn cự tuyệt một vị lão nhân mà nguyên chủ luôn vướng bận trong lòng.

Lâm thị vui mừng vỗ tay cô, "Vậy thì mẫu thân liền đi an bài, con bảo Ngọc Anh nhanh đi chuẩn bị, hôm nay trời đã tối, sáng sớm ngày mai lên đường được không?"

"Khiến mẫu thân bận tâm."

Hôm sau trời còn chưa sáng, Thu Vãn lên xe ngựa đi ra khỏi huyện Gia Lăng đến thôn Ngũ Lí, trong thôn có thôn trang của Lâm thị, đó là của hồi môn đáng giá nhất của bà ta.

Thôn cách huyện thành khoảng hai canh giờ đi xe ngựa, ở trong trí nhớ của Thu Vãn, khi còn nhỏ nguyên chủ có đi vài lần.

Viên ma ma lúc ấy vừa mới đi, nguyên chủ lo lắng Lâm thị tìm người khi dễ Viên ma ma, khóc lóc nói muốn đi thăm đối phương, Lâm thị luôn dung túng nàng, sau lưng lại cười nàng đem nô tài coi thành người thân, lại ám chỉ với Triệu Hà nàng bị Viên ma ma nuôi dưỡng không thèm nhận kế mẫu, chọc cho Triệu Hà sinh khí. Không bao lâu, Viên ma ma nhìn ra tâm cơ của Lâm thị, liền không cho nguyên chủ tới đây.

Nhà phu quân của Viên ma ma vốn là người trong thôn này, người trong thôn thân thiết với nhau, nhi tử, con dâu của Viên ma ma cũng hiếu thuận, Lâm thị an bài quản sự trang cũng không dám ức hiếp quá mức, điều này làm nguyên thân yên tâm rất nhiều, dần dà, liền qua mấy năm.

Vào đông mọi người đi trên đường ít hơn, đường đất có những cái hố làm xe ngựa lắc lư, xa phu và trưởng tử của Viên ma ma là Trương Đại ngồi ở ngoài xe ngựa, thùng xe dùng vải bố che khuất, tránh cho gió lạnh lùa vào. Trong xe trừ Thu Vãn và Ngọc Anh, còn có nha hoàn tên Cẩm Liên.

Cẩm Liên vốn hầu hạ trong viện của Lâm thị, nhưng Lâm thị thấy Thu Vãn bệnh nặng mới khỏi, thấy Ngọc Anh một người sẽ không chiếu cố chủ tử chu toàn, nhất quyết muốn cho Cẩm Liên đi theo, còn an bài Cẩm Liên thuận đường đi kiểm toán.

Một đường xóc nảy, chờ đến khi mặt trời lên cao, rốt cuộc các nàng cũng đến thôn Ngũ Lí. Hai nha hoàn đỡ Thu Vãn xuống xe ngựa, liền thấy mọi người ở thôn trang đã quỳ đầy đất.

Người dẫn đầu là quản sự và tức phụ của hắn đi lên muốn nịnh nọt, nhi tử của bọn họ đứng bên cạnh, nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, mặc dù cúi đầu, tầm mắt vẫn luôn lén lút nhìn Thu Vãn, lộ ra một cỗ dâm tà.

Thu Vãn thấy trong lòng không khỏe, vì thế đuổi mọi người, trực tiếp đi đến Trương gia.

Cẩm Liên lấy cớ kiểm tra sổ sách của thôn trang, đã đi theo quản sự, khiến trong lòng Thu Vãn càng đề phòng.

Trong viện Trương gia có cây táo lớn, dưới tàng cây có mấy phòng ở, chỗ ở của Viên ma ma là căn phòng thứ nhất, là nhà ngói duy nhất trong viện.

Tiến vào phòng, giường đất mang đến từng trận ấm áp, trong phòng bài trí tuy không tinh xảo nhưng mọi thứ đều đầy đủ. Lúc này trên giường lớn một vị lão nhân tóc bạc đang nằm, nàng không biết sao hốc mắt nóng lên, nàng nhẹ giọng hỏi: "Viên ma ma ngủ rồi sao?"

Trong phòng còn có tiểu nha đầu trên dưới mười tuổi đang ngồi, nàng không nhận ra Thu Vãn tới, chỉ đối với Trương Đại vui sướng kêu một tiếng, "Cha."

Trương Đại vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy người trên giường nói, "Ta giống như nghe thấy thanh âm của Đại tỷ nhi? Có phải Đại tỷ nhi tới hay không?" Bà lão vừa nói chuyện vừa xoay người, một bàn tay gắng sức duỗi ra, dường như phải bắt được gì đó.

Trong lòng Thu Vãn đau xót, tiến nhanh đến giữ chặt Viên ma ma, "Ma ma, Vãn Nương tới thăm ngài."

"Đại tỷ nhi, đúng là Đại tỷ nhi? Mau cho lão nô nhìn xem...." Viên ma ma hối Thu Vãn, giãy giụa muốn ngồi dậy.

Ngọc Anh đỡ bà lên, Viên ma ma híp đôi mắt vẩn đục đánh giá Thu Vãn một hồi, "Tay của Đại tỷ nhi sao lại lạnh như vậy? Hay là ăn mặc thiếu? Hay là Lâm thị có ý xấu muốn đông lạnh người?"

Thu Vãn an ủi nói, "Ma ma yên tâm, Vãn Nương đã trưởng thành, hiện giờ Lâm thị không có biện pháp với ta."

Ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng, Viên ma ma lập tức khóc lên, bà run giọng nói, "Đại tỷ nhi của tôi chịu khổ, Lâm thị là kẻ nhẫn tâm, mấy năm nay nhất định không thiếu tra tấn người, là lão nô vô dụng, không che chở được cho đại tiểu thư...."

"Ma ma đừng nói như vậy, Vãn Nương cảm tạ ngài còn không kịp." Thu Vãn ngồi ở mép giường, ôm Viên ma ma ôn nhu khuyên giải, cô cảm giác được đối phương thật gầy, thân mình rất nhẹ, xương cốt trên vai đều lồi ra, cộm làm cô khó chịu, lại không phải là vị ma ma cường tráng trong trí nhớ của nguyên chủ, ngay cả lúc ôm cô, cũng không hề có lực.

Với Thu Vãn mà nói, Viên ma ma chỉ là người xa lạ, nhưng khi bị đối phương ôm vào trong ngực không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, giống như khi còn bé dựa vào nhau. Hai người nói chuyện một hồi, trong lúc nhắc tới Triệu  Thu Yến, Viên ma ma nhất thời thống khoái lại tiếc hận, cuối cùng thở dài, "Nàng vẫn còn là hài tử."

Tới buổi trưa, Cẩm Liên và quản sự tới thỉnh an, nói là thu xếp bàn tiệc, Thu Vãn đương nhiên sẽ không đi.

Thu Vãn không để tâm tôn ti, cùng một nhà Trương gia dùng cơm, trên bàn đều là đồ ăn nguyên thân thích ăn, đều là mấy người con dâu nghe Viên ma ma chỉ điểm mà dụng tâm chuẩn bị. Viên ma ma hôm nay vui vẻ, khó có được ăn nhiều thêm một chén cơm, sắc mặt hồng nhuận thêm một phần, làm tâm tình người Trương gia rất vui.

Cơm trưa qua đi, tinh thần của Viên ma ma dần dần đi xuống, Thu Vãn đỡ bà ngủ, an ủi nói, "Ma ma nghỉ ngơi đi, chốc lát ngài tỉnh, Vãn Nương vẫn còn ở đây."

Thu Vãn chuẩn bị giờ thân hồi phủ, nghe theo tức phụ của Trương Đại an bài, đi theo nàng ấy tới nhà mới nghỉ ngơi một lát. Nguyên lai ở sau núi phụ cận Trương gia có một tân phòng, rất thanh tịnh, còn chưa có người ở, hôm nay cố ý thu thập để Thu Vãn nghỉ ngơi.

Thu Vãn nằm ở trên giường mới, không dám ngủ, cô sợ Lâm thị làm ra chuyện xấu gì.

Hơn nữa hôm nay thấy Viên ma ma, cô không khỏi nhớ tới thân nhân ở thế giới của mình, ở thế giới cô sinh sống, cô chỉ là cô nhi, may mắn gặp lão sư và sư mẫu, cùng với thiếu niên vĩnh viễn sống ở trong trí nhớ của cô, làm nhân sinh nhạt nhòa của cô nhiễm sắc thái. Đáng tiếc, từ nay về sau, lại là kẻ ác gặp lành, kẻ thiện gặp dữ.

"Ngoài cửa có người."

Bỗng nhiên, hệ thống trong ý thức như bị chết máy đột nhiên nhắc nhở.

Thân mình Thu Vãn cứng đờ, trong lòng lại nháy mắt thả lỏng, tựa như nghe thấy tiếng giày.

Cô duy trì tư thế nằm, chỉ đem tầm mắt nhìn về phía cạnh cửa.

Xuyên thấu qua màn giường, ẩn ẩn có thể thấy được cửa gỗ bị mở ra, giữa khe hở lộ ra một con mắt.

- --------