Editor: Diệp Quân
Beta: Ngạn Tịnh + Khả Duyên
- --------- ❤----------
Tin tức Nữ Hoàng chuẩn bị đưa Hoàng tử Nhân tộc trở về Đế Quốc lặng lẽ lan rộng khắp Vương Đô.
Mọi chuyện cũng đã nói rõ ràng hẳn hoi, nhưng vẫn có không ít người có thái độ hoài nghi đối với việc này. Thật không dễ dàng bắt được Hoàng tử Nhân tộc, ích lợi gì cũng chưa đạt được liền cho hắn quay trở về? Nghe nói Hoàng tử Nhân tộc còn yêu cầu mang theo hoàng tử phi của hắn, Nữ Hoàng càng không thể đáp ứng rồi, mọi người đều biết, vị hoàng tử phi kia hiện giờ chính là người tình của Thân vương Kent, không những vậy còn hoài thai đứa con của thân vương, trong bụng mang một quả trứng, cũng không biết khi sinh hạ có phải là người của Trùng tộc hay không?
Trong khoảng thời gian này, mọi người đều chờ đợi, nhưng Nữ Hoàng vẫn luôn không có giải thích gì với bên ngoài, điều này càng cổ vũ lời đồn lan tràn rộng ra, tựa như một trận gió mạnh, nhanh chóng quét khắp toàn bộ Vương Đô.
Khi Thu Vãn nhìn thấy Lily, đối phương liền mặt mày hớn hở nắm lấy tay cô: "Aisha, cô có nghe nói không? Nữ Hoàng muốn đưa Hoàng tử Nhân tộc trở về Đế Quốc, hắn cư nhiên dám cùng Nữ Hoàng ra điều kiện, yêu cầu mang theo tiện nhân kia đi cùng."
Thu Vãn đương nhiên biết, mang theo Phó Tình, vẫn là do ngày đó lúc gần đi cô có nhắc nhở Louis, hơn nữa cũng nói cho hắn biết, cô cùng Vương Phi đều sẽ trợ giúp hắn.
Cô cũng không biết hiện giờ cảm tình của Louis đối với Phó Tình là như thế nào, nhưng bất luận là yêu hay là hận, có thể một lần nữa khống chế đối phương ở trong tay của bản thân, nhất định đối với hắn rất có sức hấp dẫn.
"Đương nhiên, chúc mừng Vương Phi." Thu Vãn cung kính trả lời.
"Chúc mừng tôi làm cái gì? Hôm nay tôi đến trong cung hỏi qua, chỉ có thể để một người là hắn đi, còn cái tiểu tiện nhân kia, hiện tại đang mang thai, Kent vì cô ta muốn sống muốn chết, nữ hoàng cũng không đồng ý bỏ qua cho cô ta." Cô chu chiếc môi hồng đầy đặn, mị nhãn khẽ nhíu: "Tại sao Nữ hoàng bỗng nhiên muốn đưa Hoàng tử Nhân tộc rời đi? Cùng với việc hôm trước cô tìm hắn có liên quan không? Rốt cuộc hai người đã nói chuyện gì?"
"Tôi chỉ nói với hắn, chỉ cần có thể khiến cho hoàng tử phi của hắn rời khỏi thân vương Kent, chúng ta sẽ tận lực giúp hắn. Tôi nghĩ, hai người bọn họ từng là phu thê, có lẽ hắn sẽ biết được nhược điểm của phu nhân, nếu hắn nguyện ý nói cho chúng ta biết, chúng ta còn có thể lợi dụng điểm này. Nhưng lúc ấy hắn chỉ nói sẽ nghĩ cách, tôi còn tưởng rằng hắn chỉ nói cho có lệ thôi, thì ra là ấp ủ quyết định này."
Thu Vãn ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ. "Có lẽ chuyện này chính là thành ý của hắn chăng? Hắn tạo ra cơ hội, còn có thể nắm lấy cơ hội ấy hay không, phải xem thủ đoạn của ngài."
"Dựa vào tôi?" Đôi lông mi dài của Lily nhíu chặt, "Ngay cả Nữ Hoàng cũng không đồng ý thì tôi làm gì có biện pháp nào?"
"Ngài chỉ cần khiến cho Nữ Hoàng biết được, tiễn phu nhân đi đối với Trùng Tộc có rất nhiều điểm tốt. Chúng ta chỉ cần,...." Thu Vãn ở bên tai Lily nói nhỏ, "Cứ như vậy, chuyện này hơn phân nửa Nữ Hoàng sẽ suy xét lại, thành chủ ở bên kia cũng sẽ giúp ngài."
Lily nghe được như mở cờ trong bụng, theo hiểu biết của cô đối với Nữ Hoàng, đối phương nhất định sẽ động tâm, nhưng ngay sau đó cô lại suy sụp hạ mắt: "Nhưng nếu thân vương Kent không đồng ý thì sao, còn có đứa bé trong bụng tiện nhân kia nữa, dù sao cũng là con nối dõi của Kent, Nữ hoàng sẽ không chỉ ngồi xem mà mặc kệ."
"Đại nhân không đồng ý cũng không sao cả, chỉ cần vị phu nhân kia tự nguyện rời đi là được, một khi cô ta đã động tâm tư, liền sẽ vì con đường mình đi mà dọn sạch tất cả chướng ngại vật." Thu Vãn tinh tế phân tích tâm lý của Phó Tình: "Ngài nghĩ thử xem, Hoàng Hậu Nhân tộc đã chết nhiều năm trước, cô ta làm Hoàng Tử Phi của Đế Quốc, là nữ nhân có địa vị tối cao, nếu không phải trở thành tù binh, cô ta sao có thể nguyện ý ở lại Trùng Tộc làm tình phụ? Sở dĩ phản bội Đế Quốc, đơn giản chỉ là muốn sống sót, muốn qua ngày lành, ngài chỉ cần làm cô ta mất đi cảm giác an toàn, mất đi tín nhiệm đối với thân vương đại nhân, cô ta nhất định sẽ nghĩ cách rời khỏi đây. Trước kia là không có lựa chọn nào khác, hiện tại, cô ta không phải có thể chọn lựa hay sao?"
"Nhưng mà, nếu nàng đã phản bội Nhân tộc, chẳng lẽ không lo lắng khi quay trở về Đế Quốc sẽ càng thê thảm hơn so với ở lại Trùng Tinh hay sao?"
"Vậy phải xem Hoàng tử Nhân tộc làm như thế nào, nếu là Hoàng tử Nhân tộc có thể khiến cô ta tin tưởng, khiến cô ta biết hắn ta còn yêu mình, cô ta nhất định sẽ nguyện ý quay về đế quốc." Thu Vãn nói chắc chắn.
Lily do dự sau một lúc lâu, cuối cùng đưa ra quyết định: "Tôi biết nên làm như thế nào rồi."
Không lâu sau, trong hoàng cung truyền đến tin tức, không ít đại thần của Trùng tộc khuyên can Nữ Hoàng, thỉnh ngài đồng ý yêu cầu của Hoàng tử Nhân tộc. Gần đây, Hoàng tử phi của Nhân tộc đang hoài thai hậu đại của Trùng Tộc, với Đế quốc mà nói chính là nhục nhã vô cùng to lớn, có thể tiến thêm một bước để kích động dân chúng Đế quốc bất mãn đối với Hoàng thất; Thứ hai, thân vương Kent đối với Hoàng tử phi của Nhân tộc có quá nhiều tình cảm, chính là tai họa ngầm cực lớn đối với Trùng tộc; Thứ ba, Hoàng tử phi của Đế quốc vẫn luôn là nhược điểm của Hoàng tử, cũng sẽ chém rớt uy hiếp hắn cùng với Cổ gia muốn nối lại tình xưa, không bằng theo mong muốn của hắn, gia tăng vết rách trong quan hệ giữa hoàng thất Đế quốc và quân bộ.
Mấy tin tức này cố tình được truyền vào tai Phó Tình, cô ta không có kinh hoảng, mà là nhanh chóng phân tích lợi và hại.
Ở lại Trùng Tinh, dù cho rằng có Kent bảo vệ, nhưng cô vẫn là không yên tâm. Cô rất rõ ràng Nữ hoàng đối với cô bất mãn đã lâu, trong bụng cô hoài thai chẳng qua chỉ là đứa con riêng mà thôi, chỉ cần thân phận của cô là Nhân tộc, cô mãi cũng không có khả năng đạt được địa vị tôn quý ở Trùng Tinh này, chỉ có thể cả đời ngấm ngầm làm tình phụ cầu người rũ lòng thương xót. Tình yêu cuồng nhiệt chung quy cũng có một ngày trở nên lạnh lẽo, một khi ngày đó đến, Kent còn có thể để cô ta dựa vào hay sao?
Nhưng nếu là trở lại Đế quốc, lấy hành vi của cô, Đế quốc sẽ bỏ qua cho cô hay sao? Phó Tình biết vậy đã chẳng làm, cô nếu biết một năm sau có thể quay trở về Đế quốc, lúc trước nhất định sẽ không dây dưa với Kent!
Điều cô cần biết là Louis vì cái gì muốn mang cô theo? Là vẫn luôn yêu cô, hay là muốn trả thù?
Không đợi cô ta mưu tính kế hoạch, Lily đã chờ không kịp.
Thừa dịp thân vương Kent đi Lân Tinh ngoại quốc, Lily đã lấy cớ vì bảo hộ Phó Tình an thai, đem nàng trụ ở toà nhà nhỏ đã bỏ hoang lâu, lại đuổi đi thị nữ quen thuộc của cô ta, toàn bộ thay thành thân tín của chính mình.
Thị nữ mới tới không màng cầu xin của Phó Tình, lạnh nhạt mà đóng lại cửa sổ, hạn chế cô ta chỉ có thể hoạt động giữa phòng ngủ. Không gian chật chội khiến cô ta cuồng táo bất an, còn luôn có người cứ mang theo một bộ ngân châm đến tuần tra, bọn họ làm trò trước mặt, dùng ngân châm châm loạn mỗi một nơi ở trong phòng, nói lời hoa mỹ chính là kiểm nghiệm độc tố, nhưng ánh sáng lóe lên từ chiếc kim châm lại khiến cô ta sinh ra một loại ảo giác —— ngay sau đó, những châm đó đều đang đâm trên người cô ta!
Trừ lần đó ra, mọi thứ còn lại đều thực bình thường, ngày thường đều cung phụng cô ta ăn ngon uống tốt, còn có bác sĩ hỗ trợ an dưỡng, nhưng Phó Tình như cũ bằng mắt thường có thể thấy được cô đang dần trở nên gầy ốm, cả ngày hốt hoảng, lo lắng hãi hùng.
"Chiêu này của cô đúng là dùng được." Lily ở cửa nhìn lén một trận, quay đầu nói với Thu Vãn.
"Cô ta có thể giữ được thai nhi, cũng không có bị thương, chỉ là bị tra tấn tinh thần một chút. Nơi này đều là người của ngài, liền tính cô ta muốn cáo trạng với đại nhân cũng không có chứng cứ, ngài dụng tâm che chở cô ta, đại nhân chỉ sẽ khen ngài." Thu Vãn thầm nghĩ, đương nhiên là dùng được, đây chính là bản tinh lọc chiêu số cung đấu của "Dung ma ma phòng tối", cô căn cứ theo một quyển tên là 《 Quỳnh Dao tổng xuyên》mà học được, nhưng mà... Quỳnh Dao là ai nhỉ?
Ngày tháng gian nan như vậy vẫn luôn tiếp diễn đến khi Kent trở về, Phó Tình rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời, nhưng khi cô ta nghe thấy Kent lớn tiếng tán dương Lily hiền huệ, liền yên lặng nuốt lời nói cáo trạng vào bụng, trong lòng đưa ra một quyết định.
Một cái đêm mưa thu lãng mạn, ở một tòa nhà nhỏ cũ nát mà Louis cư trú đột nhiên hiện lên bóng dáng nữ nhân với cái bụng nhỏ hơi nhô lên.
Phó Tình hao tổn tâm cơ, rốt cuộc lại gặp được Louis, cô quả thực không thể tin được vận may của chính mình, từ khi rời đi phủ của thân vương đến khi tiến vào nơi này, hết thảy đều là thuận lợi, có lẽ ngay cả ông trời cũng đều đang giúp cô? Khuôn mặt Phó Tình dính hạt mưa nhìn về phía Louis kể ra cô ta phải chịu một bụng đầy ủy khuất, nói cô ta chưa từng có một khắc nào ngừng yêu hắn, dĩ vãng đủ loại, chỉ là Kent dùng tánh mạng của Louis uy hiếp cô ta, cô ta bất đắc dĩ mới ép bụng chịu cầu toàn. Cô ta sợ hãi Louis sẽ tự trách, vốn định đem chân tướng phản bội vĩnh viễn che giấu, nhưng lúc đó Louis đã mau chóng rời đi, có lẽ cuộc đời này bọn họ không thể gặp lại nhau được nữa, cô ta không thể chịu đựng được việc Louis mang theo hận ý mà rời đi, càng không thể chịu đựng được quãng đời còn lại của hắn đều hận cô ta.
Louis nghe xong vô cùng cảm động, lập tức thề thốt nhất định sẽ mang cô ta đi, bất luận sau này phát sinh cái gì, cô ta sẽ vĩnh viễn là hoàng tử phi duy nhất của hắn, nếu là Nữ Hoàng cùng thân vương Kent không đồng ý, hắn thà rằng dù có ở lại cũng phải cùng bọn họ đấu tranh!
Phó Tình lập tức cả kinh, khuyên can mãi rốt cuộc cũng ngăn được Louis xúc động, hai người lại cùng nói lời âu yếm, Phó Tình rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Cô ta vừa đi, trong phòng Louis lại có một người tới, nghe xong tâm sự triền miên của hai người hồi lâu, Thu Vãn hiếu kì nói: "Ngài tin sao?"
Louis chỉ rầu rĩ mà mở ra nút lọ của bình rượu, rót một ngụm rượu mạnh.
Tin? Có lẽ trước kia hắn sẽ tin. Nhưng Cổ Thu Vãn sớm đã đem kế hoạch Phó Tình nhắm vào nói cho hắn. Hôm nay, bọn họ vẫn luôn chờ Phó Tình tới, Phó Tình nói những lời này đó, Cổ Thu Vãn cũng đã phân tích qua cho hắn nghe, khi hắn phát hiện lời nói của Phó Tình hoàn toàn ở bên trong dự kiến của hắn, trong lòng không cảm thấy may mắn một chút nào.
Kỳ thật, hắn sớm nên hiểu rõ, Phó Tình phản bội hắn, là bởi vì hắn không thể lại mang cho cô ta bảo đảm về sự vinh quang cùng sinh tồn, giống như năm đó cô ta phản bội Cổ Thu Vãn, lựa chọn cùng hắn lén lút lui tới, là bởi vì làm bạn thân tốt nhất của Hoàng tử phi, vĩnh viễn cũng không bằng chính bản thân là Hoàng tử phi.
Hắn luôn tự cho là đúng bị chân ái che mắt, còn sinh ra oán hận với Cổ Thu Vãn, nhưng từ đầu đến cuối, đều là hắn hại cô bị cười nhạo, hại cô bị bắt giữ, hại cô thay đổi một khuôn mặt, càng thay đổi một con người.
"Thực xin lỗi." Louis lẩm bẩm nói.
"Cái gì?" Thu Vãn không nghe rõ, hơi đến gần một chút.
Louis bỗng nhiên ôm lấy cô, nằm ở trên vai cô yên lặng rơi nước mắt, có lẽ là rượu đã làm hắn trở nên yếu ớt, giờ khắc này, hắn chỉ biết lặp đi lặp lại lời nói thực xin lỗi.
Thu Vãn không hề do dự mà đẩy hắn ra, thầm nghĩ, anh ta thật sự thiếu nguyên thân này rất nhiều lời xin lỗi, còn có một câu danh ngôn kinh điển trong sách đã nói qua —— nếu "thực xin lỗi" có tác dụng, còn cần cảnh sát để làm gì?
Anh "thực xin lỗi", nguyên thân vĩnh viễn cũng không thể nghe thấy.
Chờ Thu Vãn mang theo hơi ấm trong đêm lạnh về đến nhà, phát hiện ở cửa phòng có một người đang ngồi, nho nhỏ một đoàn, nấp ở dưới bóng đèn của hành lang, thoạt nhìn phá lệ cô đơn.
"Luen, em ở chỗ này làm cái gì? Không ngủ được à?"
"Ngủ không được." Luen trả lời hợp tình hợp lý.
Thu Vãn vươn tay, Luen ngoan ngoãn mà đem tay đưa cho cô, một lớn một nhỏ nắm tay vào nhà.
"Sao lại ngủ không được?" Thu Vãn mềm nhẹ hỏi.
"Nhớ chị."
Thu Vãn nhịn cười ra tiếng: "Luen của chị ngày càng làm nũng." Nhất thời lại cảm khái, Luen luôn một người ngốc tại trong phòng, cô không có ở đây, em ấy có phải cảm thấy rất tịch mịch hay không?
Luen lại dừng bước chân, vòng tay ôm eo của cô, ngửa đầu nói: "Nhớ chị, đọc thơ."
"Được rồi, chị ngẫm lại a."
Cô cho rằng Luen đã có thói quen, bỗng nhiên không có người đọc thơ kể chuyện xưa, em ấy sẽ mất ngủ. Lúc này đêm đã khuya, bên ngoài lại mưa rơi tí tách tí tách, Thu Vãn vừa mới chuẩn bị đọc một đoạn đầu "Dạ Xuân Hoan Vũ" của Đỗ Phủ, lại nghe Luen bỗng nhiên nói: "Vì cái gì, tìm anh ấy?"
Luen buông Thu Vãn ra, hơi xoay người, ngữ khí hơi có kích động mà nói: "Chị, còn thích."
Thu Vãn ngẩn ra, hiểu được em ấy đang hỏi Louis, cho rằng cô đi tìm Louis là bởi vì còn thích hắn, cô dở khóc dở cười mà giải thích: "Louis là hoàng tử, chỉ cần anh ta trở lại Đế quốc, chúng ta mới có thể đi theo anh ta rời đi."
"Em, cũng thế." Luen vội vàng mà quay người lại.
Thu Vãn bất đắc dĩ mà cười cười, khom người điểm điểm chóp mũi của Luen: "Chị biết, nhưng mà em còn nhỏ a." Em còn không có lực uy hiếp với Louis, Trùng tộc thậm chí còn không biết em tồn tại.
Luen không nói chuyện, chỉ cúi đầu, cất giấu cảm xúc dưới đáy mắt.
Thu Vãn cho rằng em ấy bất an, ôm Luen vào trong ngực, an ủi nói: "Luen ngoan, không bao lâu nữa em cũng sẽ lớn lên, em so với Louis sẽ càng có uy vọng cùng thành tựu."
Em sẽ trở thành người đứng đầu thiên hạ, nắm vạn vật trong tay, trở thành chủ nhân của Đế quốc, làm cho Nhân loại phải ngước nhìn.
- --------