Khuyết Chu mặc váy đỏ ngồi trên một tảng đá thủy tinh thật lớn, xung quanh đều là hoa.

Trong nháy mắt đó, Yến Thanh cảm thấy Khuyết Chu nhất định là tinh linh trong núi, hoặc là thần nữ gì đó.

Những đóa hoa xinh đẹp kia đều không đẹp bằng Khuyết Chu, xiêm y màu đỏ mà cô đang mặc mới là đóa hoa đẹp nhất nở rộ trong tuyết.

"Cậu lại đây." Khuyết Chu vẫy vẫy tay với cậu, Yến Thanh đi tới, giày giẫãm lên tuyết, cậu đi tới trước mặt Khuyết Chu.

Mặt trăng trên đỉnh đầu sẽ chiếu sáng khắp núi.

Cảnh tượng trước mắt khiến Yến Thanh cả đời này cũng không thể quên, cậu không thể dùng ngôn ngữ để hình dung cảnh sắc trước mắt.

Cậu cũng đã từng đi qua rất nhiều nơi, có đôi khi tự mình đi du lịch một mình, rất nhiều bài hát đều lấy cảm hứng khi trên đường đi du lịch.

Nhưng hết thảy trước mắt này, cậu không thể tìm ra bất kỳ từ ngữ nào để hình dung.

Còn có một điểm, Khuyết Chu đang ở bên cạnh cậu, khiến cậu không thể suy nghĩ được gì khác.

"Tại sao cậu lại ở đây? Tại sao không về thôn nhỏ?!" Xung quanh rất yên tĩnh, giống như trên núi ngày hôm đó.

Cô cũng xinh đẹp như vậy, cũng mặc váy đỏ như vậy.

Khuyết Chu lẳng lặng nhìn cậu, thấy thiếu niên vẫn không quay đầu đưa tay nâng cằm cậu lên: "Sao không nhìn tôi?"

Yến Thanh bị ép quay đầu lại, nhưng ánh mắt của cậu vẫn không nhìn Khuyết Chu.

Chỉ là yết hầu giật giật: "Bây giờ em không thể nhìn chị, em sẽ không khắc chế được." "Nếu không khắc chế được, vậy thì đừng khắc chế nữa, được không?"

Môi Yến Thanh truyền đến xúc cảm ấm áp, còn có mềm mại cùng mùi thơm hỗn hợp hòa vào nhau, cậu nháy mắt mở to hai mắt, máu toàn thân đều xông lên não.

Khuyết Chu hôn cậu.

Lý trí của cậu trong nháy mắt đứt đoạn, sau đó không kiềm chế được vui sướng.

Vì thế Yến Thanh đưa tay ôm lấy eo Khuyết Chu, sau đó chế trụ đầu của cô.

Cậu tùy ý cướp đoạt hơi thở của cô, rồi lại bị cô dân dần nắm quyền chủ động trong tay, chỉ muốn càng nhiều hơn chút nữa.

Nhưng khi cậu sắp hãm sâu vào, Khuyết Chu lại buông cậu ra.

Hai mắt Yến Thanh bị bịt kín một tầng sương mù, cậu mở to mắt nhìn Khuyết Chu, mang theo một tia mê mang cùng ủy khuất: "Sao không hôn tiếp?"

"Còn muốn chị hôn sao?"

"Muốn, muốn chị hôn em, rất thoải mái, rất vui vẻ."

Khuyết Chu đưa tay xoa tóc cậu, rất mềm: "Ngoan, cậu lại gân đây một chút."

Cậu ngoan ngoãn nghe lời ghé sát vào, Khuyết Chu lại một lần nữa hôn môi, hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau.

Cho đến khi cậu thở không ra hơi, Yến Thanh mới ôm Khuyết Chu, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Hôn thật lão luyện.

Thật sự cô ấy hôn rất lão luyện.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Khuyết Chu, cậu vẫn luôn ảo tưởng nụ hôn giữa hai người sẽ như thế nào?!

Thật không ngờ nụ hôn này lại ở trên núi tuyết, ở nơi không giống nhân gian này.

Cũng thật không ngờ, Khuyết Chu lại hôn cậu khiến hai chân cậu như nhữn ra.

"Chị, chị thật sự là tinh linh sao?” "Tôi không phải tinh linh, tôi là yêu tinh."

Yến Thanh ồ một tiếng: "Vậy em sẽ thay chị giữ bí mật này."

Tiếng cười dễ nghe vang lên bên tai cậu, Khuyết Chu nói: "Bây giờ nhược điểm của tôi ở trên tay cậu, cậu có thể dùng chuyện này để uy hiếp tôi ở cùng một chỗ với cậu."

"Em muốn uy hiếp chị trở thành vợ của em." Yến Thanh tựa hồ không ý thức được những lời này của Khuyết Chu là nghiêm túc.

Cô nhìn núi tuyết: "Yến Thanh, tôi đang nói nghiêm túc đó."

Qua ba phút, Yến Thanh mới phản ứng lại, rồi sau đó mạnh mẽ lùi về phía sau một chút, thiếu chút nữa ngã xuống trong tuyết.

Biểu cảm trên mặt cậu đều không khống chế được vui mừng: "Chị, chị đồng ý làm vợ của em sao?"

Hạt vừng nhỏ rầm rì một tiếng: "Người này thật biết được voi đòi tiên, còn là một nam sinh chưa tới tuổi kết hôn đã muốn cưới tỷ tỷ, còn chưa tới một bước bạn gái, ngược lại muốn một bước lên trời."

Khuyết Chu cảm thấy có chút mới lạ: "Ta không biết cái miệng rắn nhỏ của mi có thể nói như vậy đấy!"

Cái đuôi hạt vừng nhỏ lập tức che miệng mình lại: "Lời người ta nói chính là sự thật, nếu tỷ tỷ tức giận, ta sẽ không nói nữa."

Khuyết Chu nói không tức giận, hạt vừng nhỏ lại lập tức vui vẻ ra mặt, tuy rằng Khuyết Chu không biết làm thế nào có thể nhìn ra sự vui vẻ ở trên mặt của một con rắn, nhưng thấy miệng nó có chút nhếch lên, lè lưỡi ra ngoài, cô cảm thấy rất đáng yêu.

"Bây giờ cậu nhỏ, tôi tạm thời chỉ có thể làm bạn gái cậu thôi."

"Thật sao?!"

"Giả đói"

Yến Thanh vui vẻ ôm Khuyết Chu lần nữa, không hề quan tâm vì sao trên núi tuyết lại có nhiều bảo thạch như vậy, vì sao nhiều tuyết như vậy mà tóc của Khuyết Chu vẫn không bị ướt, vì sao cô ở một nơi cao như vậy mà chỉ mặc hồng y đơn bạc nhưng không lạnh, thậm chí lòng bàn tay vẫn nóng bỏng.

Điều này không quan trọng, Yến Thanh cảm thấy như vậy.

Trên thế giới này, cô là quan trọng nhất.

Trên núi tuyết hình như có tiếng hát, nhưng Yến Thanh nghe không rõ lắm, giống như đang hân hoan nhảy nhót chúc mừng chuyện gì đó.

Những bảo thạch kia giống như có linh hồn, ở trong tuyết lóe lên sáng bóng.

Đột nhiên, trong tầm mắt có một con hươu thuần trắng xông vào.

Yến Thanh nhớ tới Tân Lâm một mực hưng phấn nói bọn họ chụp được một đám thân lộc màu trắng.

Cậu cũng nhìn hình ảnh quay chụp, nhưng hình ảnh quay được và tận mắt nhìn thấy hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Nhất là lúc trong miệng con hươu kia ngậm thứ gì đó xuất hiện trước mặt Khuyết Chu, Yến Thanh cảm thấy con hươu này hình như có thể nghe hiểu cậu đang nói gì.

Cổ họng nó phát ra âm thanh.

Khuyết Chu vươn tay, từ trong miệng nó phun ra một hạt châu to bằng đài sen.

Bên trong hạt châu lóe lên ánh sáng kỳ dị, Khuyết Chu sờ sờ đầu Thần Lộc: "Vất vả cho ngươi rồi, Tuyết Sơn này ngươi không cần lo lắng, từ sau lần tuyết lở này, sẽ không có ai tìm được các ngươi nữa, các ngươi cũng không cần lo lắng sau khi phim phóng sự bị người ta nhìn thấy, đồng loại sẽ bị bắt giết."

Đôi mắt xanh xinh đẹp của Thần Lộc tràn ra nước mắt trong suốt, chân trước của nó quỳ xuống trước mặt Khuyết Chu, cúi thấp đầu cao quý trước mặt Khuyết Chu.

Toàn bộ quá trình Yến Thanh đều là biểu cảm trợn mắt há hốc mồm.

Cho đến khi Thần Lộc rời đi.

Bảo thạch xinh đẹp ở xung quanh cũng dần dần biến mất không thấy đâu, hết thảy thật giống như là ảo giác của cậu.

Nhưng viên châu Khuyết Chu nắm trong lòng bàn tay đang nhắc nhở cậu, tất cả vừa rồi đều là thật.

"Chúng ta ở chỗ này cùng ngắm mặt trời mọc đi, được không?" Khuyết Chu hỏi.

Yến Thanh lập tức nói được, lại cẩn thận hỏi: "Chị, có phải chị là tiên nữ không? Nếu chị là tiên nữ, ở cùng một chỗ với một phàm nhân như em có phải trái với quy định không?”

Khuyết Chu giật mình, hoảng hốt nhớ tới rất nhiều rất nhiều năm trước, các vị thần tự cho là đúng đã nói với mình.

"Ngươi là thần, hắn là người, các ngươi cùng một chỗ, trái với thiên quy!"

Lúc ấy cô nói như thế nào?

Cô nói cô không quan tâm nhiều như vậy.

Khuyết Chu kéo tay Yến Thanh, hai người ngồi trên một tảng đá nhô lên.

Cô tựa đầu vào vai Yến Thanh, sau đó cười nói: "Không cần quan tâm nhiều như vậy, ai dám ngăn cản tôi, tôi sẽ chôn bọn họ dưới núi tuyết này."