Ánh đèn phòng tiệc rất sáng, xung quanh ăn uống linh đình, tiếng cười nói vui vẻ, nhưng cũng không thật lòng.

Trên mặt mọi người mang theo mặt nạ lợi ích, chỉ vì đạt được mục đích của mình.

Khuyết Chu nhìn thoáng qua, cảm thấy có người cũng rất đáng thương, xem ra chính là bị ông chủ bắt đến nơi này bị ép tăng ca.

"Chúng ta ra ngoài đi dạo đi? Bây giờ yến hội còn chưa bắt đầu." Cô lắc lắc cánh tay, cánh tay Yến Thanh cũng lắc lắc theo hai cái.

Cậu vẫn cúi đầu, rầu rĩ ừ một tiếng.

Hạt vừng nhỏ mắt như sao: "Cậu ấy thật ngoan nha!"

"Quả thật rất ngoan."

Đi theo Khuyết Chu ra ngoài, xuyên qua cửa hông phòng yến hội, xuyên qua hành lang trải thảm thật dài, sau đó đến một vườn hoa.

Phía trước hoa viên chính là phòng rượu của yến hội, giống như một tòa lâu đài thật lớn.

Hoa nở rộ ven đường tản ra mùi thơm, đường mòn hoa viên chỉ miễn cưỡng đủ cho hai người sóng vai đi lại.

Vì thế cánh tay Yến Thanh và Khuyết Chu dán sát vào nhau, cách áo sơ mi của Yến Thanh, cậu thậm chí có thể cảm giác được da thịt tơ lụa trên cánh tay của người phụ nữ này.

Vừa rồi cậu đã làm gì?

Bị người ta bắt nạt cũng không phản kháng, khi đứng trước mặt Khuyết Chu còn gọi người ta là chị.

Người ta lại không có em trai.

Yến Thanh cảm thấy mình giống như một tên đại ngốc.

Có một băng ghế ở cuối đường mòn.

"Ngồi không?" Khuyết Chu quay đầu lại hỏi cậu.

Giọng nói của cô giống như rượu vang đỏ thượng hạng, ở trong gió đêm thuần hương nồng đậm.

Yến Thanh gật đầu, giống như ngoại trừ gật đầu, cậu cũng không có cách nào từ chối.

Tư thái ưu nhã của người phụ nữ ngồi ở trên ghế dài, váy dài màu đỏ rực vì ngồi xuống mà lộ ra một đoạn chân mảnh khảnh.

Đôi giày cao gót xinh đẹp kia làm nền cho mu bàn chân cực kỳ đẹp mắt của cô.

Yến Thanh cảm thấy có chút nóng lên.

Cậu hít một hơi thật sâu, ép mình không nhìn nữa.

"Vừa rồi cảm ơn chị." Cậu nói.

"Không cần cảm ơn, chúng ta coi như là bạn bè, giúp cậu là việc nên làm."

Bạn bè...

Hai chữ này luôn được Yến Thanh lẩm bẩm ở trong miệng.

Vừa rồi mấy người kia, cũng từng nói là bạn bè của cậu, nhưng sau đó cậu mới phát hiện ra, những người kia đều là lừa gạt cậu.

Lừa cậu nói ra một mặt yếu ớt của mình, sau đó lại hung hăng đẩy cậu vào vực sâu.

Từ đó về sau, Yến Thanh hoàn toàn phong bế lại chính mình, tình nguyện để người khác nói cậu là quái nhân.

Vẻ mặt của cậu nhìn cực kỳ đau thương.

Hạt vừng nhỏ thở dài: "Cậu ấy thật đáng thương!"

"Chị... Làm sao chị biết những chuyện mà đám người kia đã làm vây?" Yến Thanh nhịn không được muốn hỏi.

Vừa rồi Khuyết Chu tựa như một anh hùng, đứng ở trước mặt mình, sau đó hời hợt có thể đánh tan những người đó.

Khuyết Chu nhún vai: "Chuyện đó sao làm khó được tôi, tôi không gì là không làm được nha."

Cô cực kỳ giống sát thủ phạm tội mê người, nụ cười trong mắt là vũ khí trí mạng của cô, nhưng lại làm cho người ta nhịn không được tìm tòi đến cùng.

Như thể cô thực sự có thể làm mọi thứ.

Mùi thơm trong hoa viên trộn lẫn với mùi thơm trên người Khuyết Chu, khiến tâm trạng Yến Thanh dần dần bình phục.

Lúc cậu muốn nói gì đó, đột nhiên bên tai truyền đến một ít âm thanh kỳ quái.

Âm thanh này Khuyết Chu tự nhiên cũng nghe thấy.

Cẩn thận lắng nghe, phát hiện một số... Âm thanh của Thập Bát Cấm.

Khuyết Chu khẽ nhíu mày, nhìn về phía âm thanh phát ra bị cây cối trong hoa viên che lại, trong khe hở lá cây, Khuyết Chu thấy trong bóng tối có hai thân thể dây dưa cùng một chỗ.

Hơn nữa một người trong đó còn có chút quen mắt.

"Đồi phong bại tục! Đồi phong bại tục!" Hạt vừng nhỏ dùng đuôi rắn che mắt mình lại.

Khuyết Chu nhíu mày hứng thú, sát lại gân Yến Thanh: "Cậu có mang di động không?"

Yến Thanh sửng sốt, sau đó gật đầu: "Có mang theo.".

"Có thể cho tôi mượn không?"

"Nhưng... có thể."

Cậu cũng nghe thấy âm thanh kỳ quái này, nhưng Yến Thanh người này thật sự quá đơn thuần, hoàn toàn không biết âm thanh kia phát ra từ đâu, sau khi đưa di động qua, cậu muốn theo tâm mắt Khuyết Chu tìm tòi đến cùng.

Một đôi tay mềm mại che mắt cậu lại.

Ngay sau đó, thân thể Khuyết Chu cũng nhích lại gần, ghé vào tai cậu nói: "Ngoan, cậu không được nhìn những thứ này."

Khí nóng phun vào lỗ tai Yến Thanh, cả người cậu bắt đầu nóng lên.

Khuyết Chu quay video mất gần mười phút.

Cũng không phải cô có sở thích đặc thù gì, hai bóng người dây dưa kia, một người trong đó nhìn quen mắt, là đối thủ của nguyên chủ trong nội dung cốt truyện.

Rất nhiều tin bôi đen của nguyên chủ là nhờ sự trợ giúp của người này.

Cũng là minh tinh tuyến hai như nguyên chủ, nhưng cô ta đã hơn ba mươi mà nguyên chủ chỉ mới hai sáu tuổi.

Cô ta muốn có tài nguyên nhưng lại không nghiên cứu diễn xuất của mình.

Người khác tìm nguyên chủ diễn trò, cô ta lại lén lút post bài, nội hàm nói sau lưng nguyên chủ có kim chủ.

Khuyết Chu rõ ràng nghe thấy tiếng người nọ thở dốc, âm thanh lanh lảnh, giả vờ vang lên: "Chu tổng, ngài đã nói cho tôi tài nguyên, ngài cũng không thể nói mà không giữ lời nha."

Thịt mỡ trên bụng Chu tổng trong đêm tối đều thấy rõ ràng, Khuyết Chu có chút ghét bỏ nhíu mày.

"Yên tâm đi tiểu S hóa, thứ tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ thực hiện, lại đây cho tôi hôn một cái nào..."

Hạt vừng nhỏ: Mắt ta không còn sạch sẽ nữa rồi!

"Hạt vừng nhỏ, người phụ nữ này tên là gì?" Khuyết Chu thu hồi di động, ở trong lòng hỏi.

Hạt vừng nhỏ lập tức lấy hồ sơ ra: "Tỷ tỷ, người này rất xấu xa, sao tỷ lại không biết cô ta tên gì được? Cô ta tên là Đường Tích Mộng."

"Ồ- "Loại người có quan hệ loạn như này không đáng để trở thành đối thủ của ta, bình thường ta đều không nhớ được tên."

Nhớ được tên của những người này, là lãng phí thời gian và đầu óc của cô.

Cô bấm hai cái vào di động của Yến Thanh, sau đó nhét lại vào tay cậu.

Đầu ngón tay chạm vào mình, rốt cuộc Yến Thanh cũng một lần nữa nhìn thấy ánh mắt Khuyết Chu.

"Đoạn video vừa quay được lát nữa phiền cậu gửi cho tôi nha."

"Được... Được..." Cậu vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn, nhưng thấy không rõ.

Cậu hỏi: "Người mà chị quay là kẻ thù của chị sao?"

Khuyết Chu gật đầu, tựa lưng vào ghế: "Xem như vậy đi, tôi ở giới giải trí sáu bảy năm, cô ta cũng nhằm vào tôi sáu bảy năm."

Loại chuyện này thường xuyên có, sẽ luôn có người sẽ sinh ra lòng ghen tị mạc danh kỳ diệu, sau đó mạc danh kỳ diệu nhằm vào, Yến Thanh đã từng gặp qua.

Cậu đưa tay lên sờ vào đầu của Khuyết Chu.

Khuyết Chu sửng sốt, ngẩng đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu: "Chúng ta là bạn bè, chị cần tôi hỗ trợ, tôi có thể hỗ trợ."

"Phốc." Người phụ nữ cười ra tiếng, bàn tay xinh đẹp che khuất đôi môi đỏ mọng của mình, cô bỗng nhiên tới gần Yến Thanh, ngón tay giữa nâng cằm Yến Thanh.

Trong mắt cô là toàn bộ vũ trụ xinh đẹp đang lưu chuyển.

Mị nhãn như tơ, hà hơi như lan.

"Giúp tôi? Bây giờ chị ngoại trừ thiếu một đối tượng, cái gì cũng không thiếu nha."

Yến Thanh nín thở, không rõ Khuyết Chu nói những lời này là có ý gì.

Cho đến khi Khuyết Chu buông cậu ra, lại đứng lên, vuốt ve nếp gấp trên váy đỏ của mình, cũng sờ soạng trên đầu cậu hai cái.

Mái tóc mềm mại cũng đẹp như người của cậu, Khuyết Chu thoải mái nheo mắt lại.

"Không đùa nữa, yến hội sắp bắt đầu rồi, trở về đi." Eo nhỏ của cô trong đêm tối từng chút từng chút đi xa.

Trái tim Yến Thanh đập mạnh theo tiếng giày cao gót của cô.