Trong bóng đêm đen kịt, Yến Thanh ngựa không dừng vó trở về khách sạn.

Trong đầu cậu đều là những lời Khuyết Chu vừa nói.

Vì thế hoàn toàn quên hết chuyện phải trả tiền cho cô.

Cậu sáng tác ca khúc đến sáng sớm, trời tờ mờ sáng mới viết xong lời của bài hát, sau đó ngã đầu liền ngủ, cũng không thấy trên điện thoại di động của mình đã thêm bạn tốt.

ki

Bốn ngày kế tiếp, Yến Thanh không tới phim trường.

Khuyết Chu chuyên tâm quay phim, mấy ngày nay toàn bộ đều là cảnh của cô, quay từ buổi sáng đến buổi chiều, mỗi lần cô quay phim đều có rất nhiều diễn viên vây quanh đứng ở bên cạnh xem.

Bất kể là nữ ba nữ bốn, hay là một ít diễn viên quần chúng, tất cả mọi người rất thích xem cô diễn.

Nguyên nhân không phải cô đẹp mà là cô diễn rất tự nhiên, rất có thể khiến người ta bị cuốn vào.

Đôi khi ở phim trường xem người diễn xuất có thể có tác dụng dạy học rất tốt, chỉ cần diễn viên không ngại, đạo diễn cũng sẽ không để ý, dù sao ai mà không muốn diễn viên của mình hiếu học một chút, nếu thật sự thông suốt, đỡ cho ông ấy nói không đầu óc không có diễn xuất.

Mọi người cho rằng cô là bình hoa, kết quả là phái thực lực.

Đôi khi Liên Nhậm Đức cũng đến xem thử, còn liên tục khen ngợi với đạo diễn.

Tất cả mọi người ôm tâm trạng học tập, Khuyết Chu có thể cảm nhận được.

Chỉ là trong ánh mắt học tập này, luôn xen lẫn ánh mắt của một người, ánh mắt kia mang theo mục đích, làm cho người ta cực kỳ khó chịu.

Mà chủ nhân của ánh mắt lại là Thẩm Ánh An hơn nửa đêm đã gõ cửa của phòng cô vào hai ngày trước.

Hạt vừng nhỏ nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng điệu vô cùng ghê tởm: "Thẩm Ánh An này có ánh mắt gì vậy, tỷ tỷ, ta muốn móc mắt của hắn ra."

Tấm mắt của hai người chạm nhau, Khuyết Chu cũng nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Thẩm Ánh An.

Lúc cô diễn đương nhiên không thể phân tâm, nên chỉ có thể để cho cái "Máy theo dõi" hạt vừng nhỏ này ghi lại biểu cảm của Thẩm Ánh An.

Đúng như cô cảm giác, ánh mắt kia giống như coi Khuyết Chu thành một con mồi.

Đáng khinh đến cực điểm, ẩn núp ở trong đám người, có người đến nói chuyện với anh ta, anh ta liền khôi phục lại trạng thái bình thường.

"Khá lắm, tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh thật, ta thật muốn lột bộ mặt thật của anh ta xuống." Trước kia hạt vừng nhỏ cũng ký hợp đồng qua với không ít ký chủ, tuy rằng những ký chủ kia không một người nào có thể hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ, không phải bị lạc ở tiểu thế giới, chính là chết, lãng phí ba lần cơ hội có thể sống lại từ đầu, sau đó hoàn toàn tử vong.

Nhưng dù sao nó cũng có chút kinh nghiệm, nó chưa từng thấy qua người nào đáng khinh như vậy!

Khuyết Chu lạnh nhạt rất nhiều, người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, nếu Thẩm Ánh An không đánh chủ ý lên đầu mình, cô sẽ không quản, đáng tiếc liếc mắt một cái là có thể nhìn ra anh ta muốn cọ nhiệt với cô.

Nếu anh ta muốn cọ, vậy cho anh ta một cơ hội này.

Buổi chiều, vừa vặn là nhân vật Khuyết Chu diễn vừa mới thăng chức làm phi, mà nhân vật Thẩm Ánh An là đốc công Đông xưởng, nhân vật này có chút tương tự với nhân vật Khuyết Chu, cũng vừa chính vừa tà.

Nhưng mà hắn không giống quý phi, cuối cùng yêu Hoàng đế, yêu người mình nên giết, sau đó biến thành đao của Hoàng đế, chết dưới đao của sát thủ.

Đốc công là một người từ đầu đến cuối theo chủ nghĩa ích kỷ, phân cảnh không tính là nhiều, nhưng mỗi lần xuất hiện đều có thể thúc đẩy nội dung vở kịch phát triển, hắn vì Hoàng đế thu thập các loại tình báo, cũng là hắn giấu diếm thân phận sát thủ của quý phi.

Hắn thích quý phi, nhưng càng thích chính mình.

Ngay từ đầu quý phi cần lấy lòng hắn, nhưng sau đó quý phi tự mình có quyền lợi, đốc công mất đi giá trị lợi dụng, đã bị quý phi giết.

Cảnh này là cảnh Khuyết Chu cần lấy lòng hắn.

Hạt vừng nhỏ ở trong không gian hệ thống lần đầu tiên cảm thấy ghê tởm thay ký chủ.

Thật ra trong mắt người ngoài, Thẩm Ánh An tướng mạo âm nhu, đốc công hóa trang thanh tú mang theo khí chất vừa chính vừa tà.

Cùng phi tử Khuyết Chu ở chung một chỗ, quả thực chính là ác nam xứng ác nữ.

Mà đốc công ở bên ngoài được người nịnh bợ, nên trong lòng đã sinh ra một số sở thích biến thái.

Ngay từ đầu đạo diễn Triệu cảm thấy bảo thủ một chút thì tốt hơn, dù sao đó cũng là một chính kịch, kịch quyền mưu, nếu quá biến thái, không dễ xét duyệt.

Nhưng nếu nhân vật đốc công này quá mức đứng đắn, sẽ không đủ no đủ, có đôi khi một bộ phim có thể trở thành kinh điển hay không, nhiều khi nhân vật nhỏ cũng rất quan trọng.

Huống chỉ nhân vật đốc công này còn không phải là nhân vật nhỏ.

Khi bàn chân trắng nõn như ngọc của Khuyết Chu giẫm lên vai Đốc công, vẻ mặt Thẩm Ánh An lập tức thay đổi một chút.

Hắn giơ tay muốn vuốt ve hai chân kia, nhưng hai tay lại không nhấc lên được.

Thẩm Ánh An chỉ có thể kiên trì nói lời thoại: "Yên phi nương nương, đây là thái độ cầu xin của chúng ta sao?"

Mu bàn tay Khuyết Chu hơi che miệng, khẽ cười nói: "Sao Đốc công đại nhân lại nói lời này, ngài không phải thích như vậy sao?"

Dứt lời, chân càng đạp mạnh hơn.

Trên mặt nàng là nụ cười khắc chế, trong mắt lóe lên sự điên cuồng khiến người ta kinh hãi.

Vừa tới vừa lui, Thẩm Ánh An cảm thấy bả vai mình như có một ngọn núi lớn đè xuống, khiến anh ta không thể động đậy.

Đạo diễn Triệu nhíu mày: "Dừng! Thẩm Ánh An, biểu cảm vừa rồi của cậu là gì, cậu nên hưng phấn một chút."

Khuyết Chu thu hồi chân của mình, hơi tựa vào chiếc giường mềm phía sau, lụa mỏng từ bả vai rơi xuống, giữa mặt cô đều là phong tình: "Vừa rồi có phải tôi dùng nhiều sức quá hay không?"

Thẩm Ánh An lắc đầu: "Không, là vấn đề của tôi, không liên quan đến cô."

"Vậy là tốt rồi, lát nữa tôi sẽ nhẹ một chút, tôi thấy mặt anh trắng bệch rồi kìa."

Xung quanh có rất nhiều nhân viên công tác.

Lời này vừa nói, mặt Thẩm Ánh An càng trắng bệch.

Khuyết Chu chỉ nặng chín mươi cân, đôi chân kia tỉnh tế vô cùng, tuy rằng vừa rồi anh ta không biết vì sao rất nặng, nhưng nói ra như vậy, có vẻ anh ta rất hư nhược.

Anh ta liếc mắt nhìn trợ lý của mình, trợ lý cho anh ta một ánh mắt tiếp tục.

Khẽ cắn môi, anh ta hít sâu một hơi: "Tôi đã chuẩn bị xong, xin lỗi, chúng ta làm lại lần nữa đi."

Nhưng sau đó Thẩm Ánh An lại cảm thấy lực đạo trên chân Khuyết Chu càng lúc càng lớn.

Lúc quay đến lần thứ chín, anh ta thế nhưng trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.

"Thẩm Ánh An!" Đạo diễn Triệu không nhịn được nữa đứng lên.

Sắc mặt Thẩm Ánh An trắng bệch, run rẩy nói: "Xin... xin lỗi."

"Như thế nào cậu lại diễn thành như vậy, nếu hôm nay thân thể của anh không tốt thì đừng tới đây, còn làm chậm trễ nhiều thời gian của chúng tôi như vậy!"

"Thật sự xin... Thật xin lỗi."

Trợ lý của Thẩm Ánh An vội vàng tới đỡ anh ta dậy, xin lỗi đạo diễn Triệu.

Nhưng Triệu Thành Tân vẫn tức giận chống nạnh, vừa xoay người là sắc mặt lại thay đổi, cười nói với Khuyết Chu: "Thật ngại quá, cô diễn rất tốt, cả chín lần này đều phát huy rất ổn định, về sau cần tiếp tục phát huy."

"Không vấn đề gì cả đạo diễn, tôi có thể."

Trong lòng Triệu Thành Tân càng thỏa mái hơn một chút, chỉ cảm thấy quyết định lúc trước của mình thật sự là lựa chọn sáng suốt.

Cho dù là Nhậm Đức và Lữ Bạch Trinh là diễn viên cấp bậc ảnh đế ảnh hậu, lúc diễn cũng khó tránh khỏi có một hai lần NG.

Nhưng từ lúc bắt đầu vào đoàn làm phim, Khuyết Chu thật sự chưa NG một lần nào.

Đúng là khiến người ta bớt lo

*xx*

Phòng nghỉ.

Thẩm Ánh An há to miệng thở hổn hển, giọng nói mang theo tức giận: "Vừa rồi Khuyết Chu cố ý!"

Trợ lý cau mày nói: "Vậy làm sao bây giờ, nếu cậu còn muốn cùng cô ấy xào CP, cậu phải chịu đựng."