Bạch Sương và Cận Diễm ở hạ lưu hồ nhân tạo đến rạng sáng 4 giờ rưỡi.
Bọn họ không nói chuyện nhiều, đa số thời gian đều là nằm trên bãi cỏ nhìn lên bầu trời ngắm sao, chợp mắt một lúc. Bạch Sương biết Cận Diễm chính là thần sa ngã của thế giới này, ở thế giới trước là Bạc Nghịch. Cho nên dù Cận Diễm không có ký ức của thế giới trước, cô và anh ở chung với nhau cũng không có chút áp lực nào. Mà Cận Diễm cùng ở lại với Bạch Sương cũng là bởi vì anh cảm nhận được khi ở bên cạnh cô lòng anh trở nên yên bình kì lạ. Mà loại yên bình này là trạng thái tốt hiếm có của anh trong nhiều năm qua. Anh nói anh khó ngủ, không phải là nói dối, mỗi tối anh đều rất khó để chìm vào giấc ngủ. Nhưng khi anh nằm trên bãi cỏ này, bên cạnh có Bạch Sương, còn có tiếng nước chảy vang bên tai, vậy mà rất nhanh anh đã ngủ quên mất. "Cận lão sư." Một âm thanh nhẹ nhàng đánh thức anh tỉnh dậy. Cận Diễm mở mắt ra, phát hiện đường chân trời đã hiện ra màu trắng bạc, đây là dấu hiệu báo rất nhanh thôi là tới bình minh. Bạch Sương đứng ở cách đó không xa, hướng về anh vẫy tay, "Cận lão sư, 4 giờ rưỡi rồi. Tôi được biết các cô dọn vệ sinh mà tổ chương trình gọi tới tầm 5 giờ là bắt đầu làm việc, vì để không làm cho người khác hiểu lầm, tôi đi trước đây." Cận Diễm nhanh chóng đứng dậy, "Được, em nhanh quay về đi." Trong lúc nói chuyện, anh nhìn thấy trên đầu cô có dính một phiến lá cây. Tay của anh động động, nhưng lại không giúp cô gỡ phiến lá xuống. Tối qua bất giác đã ở cùng cô cả một đêm, mặc dù rất thuần khiết chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng anh đã vượt ranh giới. Anh không biết Bạch Sương sẽ nghĩ như thế nào, nhưng cho dù Bạch Sương có nghĩ thế nào đi chăng nữa, anh cũng chỉ có thể làm theo quy tắc hành vi của anh. "Trên đầu cô có một chiếc lá." Cận Diễm nói. "Thế sao." Bạch Sương đưa tay lên sờ sờ, gỡ chiếc lá xuống, cười nhẹ, "Cảm ơn Cận lão sư." Bạch Sương quay về phòng ký túc xá, cả ba người bạn cùng phòng đều ngủ rất say. Trời đã tờ mờ sáng, cho dù không bật đèn cũng có thể nhìn thấy. Đầu tiên cô thay đồ ngủ thành đồng phục luyện tập sinh, sau đó đánh răng, đánh răng xong lại trang điểm đơn giản. Vào thời điểm này là 5 giờ rưỡi, các cô dọn vệ sinh đã làm việc được nửa tiếng. Bạch Sương tới phòng khách chung ăn bữa sáng xong, mang theo hai ly cà phê quay lại. 6 giờ rưỡi, tiếng chuông báo thức từ điện thoại của Tân Hân Hinh vang lên. Cô ta nhắm mắt lần tìm điện thoại, hai người cùng phòng còn lại dùng chăn bịt đầu lại, la lên: "Tân Hân Hinh, mau tắt báo thức của cậu đi! Chúng ta còn muốn ngủ thêm nửa tiếng nữa đó!" Tân Hân Hinh còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền cảm nhận được một dòng nước nóng từ trên tời rơi xuống, đổi trên chăn của cô ta. Điều này đã làm cho cô ta lập tức tỉnh táo, phát lên tiếng hét, cả người bật dậy khỏi giường. Tiếp đó, hai người cùng phòng khác cũng làm ra phản ứng y chang như cô ta vậy. "Thẩm Bạch Sương! Cô điên rồi hả! Vì sao cô lại làm như thế!" Tân Hân Hinh ở trên giường gào lên như sấm, "Cô đổ cà phê như thế, thì cái chăn này còn có thể dùng được sao!" "Đúng thế! Mới sáng sớm mà cô làm cái gì vậy hả!" "Có bệnh thì nhanh đi uống thuốc đi, đừng có làm hại đến người vô tội!" Hai người bạn cùng phòng cũng tức đến chịu không nổi, hợp lại cùng Tân Hân Hinh chửi mắng. Vẻ mặt Bạch Sương hờ hững, cô ném ly cà phê không vào sọt rác, quay người cầm lên một ly cà phê đầy khác nữa, thuận tay cầm thêm ba bộ đồng phục luyện tập sinh. Con ngươi Tân Hân Hinh co rút lại, đã đoán ra được Bạch Sương đang muốn làm gì, vội vã kêu to: "Thẩm Bạch Sương, cô muốn làm cái gì? Cô mau bỏ đồng phục luyện tập của chúng tôi xuống!" "Bỏ xuống?" Đôi môi đỏ của Bạch Sương hơi cong lên, lãnh diễm cao quý mà liếc nhìn về phía bọn họ, "Bỏ xuống cũng không phải không thể. Chỉ cần người tối hôm qua đổi cà phê lên ra giường của tôi, chủ động đứng ra nhận lỗi với tôi, vậy thì tôi sẽ bỏ xuống. Nếu không, tay của tôi không được ổn định lắm, mà ly cà phê này lại quá đầy, bản thân tôi cũng không biết có bị đổ ra không đâu." Ánh mắt của Tân Hân Hinh ngay lập tức trở nên luống cuống. Nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại được bình tĩnh, cứng cổ cãi lại: "Cà phê cái gì, cái gì ra giường, cô đang nói cái gì tôi nghe không hiểu!" Cô ta còn quay đầu hỏi hai người bạn cùng phòng khác, "Các cậu có biết là chuyện gì không?" Tân Hân Hinh cảm thấy, hai người bạn cùng phòng này chắc chắn sẽ đứng cùng một chiến tuyến với cô, giả vờ cái gì cũng không biết. Dù gì tối hôm qua lúc cô đổ cà phê lên ra giường của Thẩm Bạch Sương, trông hai bọn họ cũng cười khá vui vẻ. Tuy nhiên, hai người bạn cùng phòng này lại không lập tức đưa ra đáp án, sau khi bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn vào bộ đồng phục luyện tập sinh trong tay của Bạch Sương. Luyện tập sinh mỗi ngày đi đến tòa lầu luyện tập, đều phải mặc đồng phục luyện tập sinh mà tổ chương trình đã quy định. Các thương hiệu tài trợ đã dành một chút tâm tư nho nhỏ để thiết kế đồng phục cho luyện tập sinh, đồng phục luyện tập sinh ngày nào cũng đều có ngôn ngữ trung anh biểu thị cho ngày đó để nhận dạng. Ví dụ như hôm nay là thứ hai, trên đồng phục luyện tập sinh sẽ viết là "一" và "Monday". Chú thích: Trong tiếng trung thứ hai được viết là 周一 cho nên mới có ký hiệu như vậy. Nếu như Thẩm Bạch Sương đổ cà phê lên đồng phục ngày hôm nay của bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ không có đồ đồng phục khác để thay thế được. Không mặc đồng phục luyện tập theo quy định, thứ nhất sẽ bị tổ chương trình trách mắng, thứ hai là sẽ không có cơ hội được xuất hiện trong ống kính máy quay. Bọn họ tham gia chương trình này là vì cái gì chứ? Chính là để xuất đạo, là vì lượng Fan, là vì ống kính máy quay! Cà phê tối qua lại không phải do bọn họ đổ lên, dựa vào cái gì mà bọn họ phải chịu thay cho Tân Hân Hinh chứ? "Là cô ta!" Một người bạn cùng phòng đột nhiên chỉ tay về Tân Hân Hinh, "Thẩm Bạch Sương, ra giường của cô là do Tân Hân Hinh đổ cà phê lên, không liên quan gì tới chúng tôi cả!" Một người bạn cùng phòng khác gật đầu liên tục, phụ họa theo: "Đúng vậy đúng vậy, Thẩm Bạch Sương, bọn tôi đều là người vô tội, cậu có thể trả đồng phụ luyện tập sinh lại cho chúng tôi không? Đều là lỗi của Tân Hân Hinh, cậu nên tìm cô ta tính sổ!" "Các người!" Tân Hân Hinh tức giận đến bùng nổ. Cô ta còn đang chờ đợi hai người này đứng về phía mình, không ngờ rằng chỉ chớp mắt một cái bọn họ đã trở mặt không nhận người, vậy mà lại kết hợp với nhau cùng chỉ trích cô? "Lúc tôi đổ cà phê, các người cũng ở một bên mà sao lại không ngăn cản? Còn cười rất vui vẻ?" Tân Hân Hinh cũng không thèm đếm xỉ đến gì nữa, nếu cô đã bị lộ rồi, vậy hai người cùng phòng này cũng đừng hòng sống tốt. Cô ta tức giận đùng đùng hướng về phía Bạch Sương, "Thẩm Bạch Sương, nếu cô muốn đổ thì cứ đổ lên cả ba bộ đồng phục đi, bọn họ cũng là đồng phạm, cô không thể chỉ đổ vào mỗi đồ của tôi!" Đuôi mắt quyến rũ của Bạch Sương giương lên, ngữ khí lạnh nhạt, "Cô đang dạy tôi làm việc?" Tân Hân Hinh bị ánh mắt này dọa cho hoảng sợ, nói không nên lời. Bạch Sương ném hai bộ đồng phục của hai người bạn cùng phòng lên giường của bọn họ, sau đó cầm lấy bộ đồng phục của Tân Hân Hinh, đi tới trước mặt cô ta. "Nếu muốn nhìn thấy tôi không thoải mái, thì dùng thực lực tới đánh bại tôi, ở sau lưng làm những thủ đoạn xảo quyệt thế này, cô không cảm thấy bản thân mình rất hèn hạ sao?" Bạch Sương cao hơn Tân Hân Hinh, lúc này cô rủ mắt xuống nhìn vào Tân Hân Hinh, từ chữ trong lời nói đều kèm theo ý châm biếm, trong ánh mắt chỉ chứa sự lạnh nhạt và coi thường. Tân Hân Hinh vừa tức giận vừa kinh sợ, hận không thể lập tức đuổi Bạch Sương ra khỏi chương trình. Nhưng bây giờ đồng phục luyện tập của cô ta đang nằm trong tay của Bạch Sương, cô ta đang phải chịu phụ thuộc vào người khác, cho nên cô ta chỉ có thể không can tâm tình nguyện mà cúi đầu, nhỏ tiếng nói: "Xin lỗi.." "Lúc nãy không phải hét to lắm sao." Bạch Sương thờ ơ mà đong đưa ly cà phê trong tay, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đổi lên bộ đồng phục. Tân Hân Hinh nghiến răng, ở trong lòng đem Bạch Sương ra chửi mắng vô số lần, nâng cao âm thanh, "XIN LỖI!" "Hơ." Bạch Sương cười lạnh một tiếng, đem đồng phục ném lên giường cô ta. Tân Hân Hinh nhìn thấy đông phụ luyện tập đã được an toàn, trong lòng thở ra một hơi, đang tính nói ra mấy lời trách móc Bạch Sương một chút, cả mặt liền bị đổ cà phê lên. "Thẩm Bạch Sương!" Tân Hân Hinh nhắm mắt lại căm phẫn hét lớn.