"Thì ra mày còn có người khống chế, muộn đến vậy rồi, vẫn còn chưa đi ngủ sao?"
Âm thanh của Bạch Sương vừa xuất hiện, tiểu ca ngồi đằng sau ống kính liền ngây ngẩn. Không gian phòng khách chung được phát trực tiếp 24/24 không gián đoạn, bất kể trong đó có người hay không, thì vẫn bắt buộc phải có người ở phía sau trông coi. Chính vì để phòng lỡ như có vấn đề gì xuất hiện, giống như tình huống tối hôm nay số người xem đột nhiên tăng nhanh, thì còn có người làm thỏa mãn những gì mà khán giả muốn xem. Tiểu ca nhìn thấy bình luận trong khu bình luận trực tiếp, tất cả mọi người xem đều rất tò mò không biết Thẩm Bạch Sương đang viết cái gì, anh ta liền khống chế ống kính máy quay gần nhất qua quay. Người xem chính là thượng đế, thượng đế muốn cái gì anh cho cái đó. Không ngờ rằng Thẩm Bạch Sương đột nhiên không cho xem. Không ngờ rằng Thẩm Bạch Sương vậy mà lại quan tâm đến việc anh thức khuya. Không ngờ rằng Thẩm Bạch Sương.. giọng nói của cô ấy lại có thể quyến rũ đến như vậy. Tiểu ca đang mang tai nghe chuyên nghiệp, giọng nói vừa lạnh lùng vừa quyến rũ của Bạch Sương liền trực tiếp xông vào tai của anh, một cách rất bất ngờ. Giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, tức khắc làm cho một nửa cơ thể của anh ta như rơi vào trạng thái tê liệt, y như bị điện giật. Tiểu ca xoa xoa khuôn mặt hơi hơi nóng bức của mình, vô ý nhìn thoáng qua khu bình luận trực tiếp đang bạo động. "Vì không để mẹ tôi biết tôi đang chơi điện thoại, cho nên tôi phải mặt tai nghe, mọi người có biết phản ứng của tôi lúc nãy khi nghe thấy giọng nói của cô ấy không?" "Cái giọng nói này có người đàn ông nào mà chịu được chứ, cũng quá quyến rũ rồi, xương cốt của tôi đều nhũn ra cả rồi!" "Trong thời gian một phút, tôi muốn biết tất cả mọi thông tin của người con gái này!" "Tôi tuyên bố, bắt đầu từ giây phút này tôi chính là Fan của Thẩm Bạch Sương, tôi muốn hâm mộ cô ấy cả đời!" Bạch Sương vừa mở miệng nói một câu, lập tức có thêm được vô số Fan là otaku, tốc độ này so với tốc độ thu hút Fan của Lâm Ấu Điềm còn nhanh hơn. Có người nhắc tới Lâm Ấu Điềm, một vị lão ca ý vị thâm trường mà đăng một bình luận: "Đáng yêu quyến rũ chỉ ở trước mặt, nhưng lại không chịu nổi một lần." Sau đó, câu nói này liền bị spam. Chú thích: Spam là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những bình luận mà người nhận không thích, nhưng người gửi vẫn cố ý gửi đi gửi lại nhiều lần. Trong phòng làm việc vừa xa hoa vừa khiêm tốn của một vị chủ tịch hội đồng quản trị nào đó, có một người đàn ông trung niên anh tuấn nho nhã nhìn thấy câu bình luận bị spam này, ông tức giận tới nỗi vớ đại cái đồ gì đó rồi ném thẳng xuống đất. Trong ánh mắt người trợ lý đặc biệt đứng ở bên cạnh ông tràn đầy vẻ thương tiếc, nhưng lại không dám nói chuyện. Ây ya, kia chính là cái lọ hoa có trị giá đến mười mấy vạn tệ đó, Thẩm tổng sao lại nói đập là đập vậy chứ, nếu như cho tôi thì tốt biết bao nhiêu. "Nghịch nữ, nghịch nữ!" Thẩm Mậu Tùng tức giận tới độ tay cũng đều phát run lên, bực mình đến đi tới đi lui. "Tôi kiên quyết phản đối nó bước vào giới giải trí chính là vì điều này! Nó thân là con gái của Thẩm Mậu Tùng tôi, thì cứ làm tốt vai trò của một vị thiên kim hào môn, sau này tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối gả qua không phải là được rồi sao. Chú thích: Thiên kim hào môn nghĩa là con gái nhà giàu; Môn đăng hộ đối nghĩa là có gia thế tương tự. Cứ phải tham gia mấy cái chương trình này làm gì để rồi bị mấy người đàn ông vừa dung tục vừa thối tha kia dùng những từ ngữ buồn nôn không hề che giấu để đánh giá." Trợ lý đặt biệt căng thẳng nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhỏ tiếng nói: "Nhưng mà Thẩm tổng, đại tiểu thư cô ấy ăn mặc lịch sự, giọng nói cũng là giọng nói bình thường của cô ấy. Đại tiểu thư không làm sai chỗ nào cả, người sai chính là mấy người đàn ông kia, người đáng ghét cũng là mấy người đàn ông kia, là bọn họ dùng ánh mắt háo sắc nhìn đại tiểu thư, ngài không thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu đại tiểu thư được. Hay là.. chúng ta cho bộ phận truyền thông làm thêm một chút, đem những lời đánh giá này khống chế, đừng để nó lan rộng ra khắp Weibo nữa?" "Đánh rắm!" Thẩm Mậu Tùng nhịn không được chửi tục một câu, trên bàn lại vang lên tiếng loảng xoảng, "Nó nếu không bước vào giới giải trí, thì sẽ không có những lời đánh giá buồn nôn như vậy! Nói đến cùng thì cũng bởi vì chính bản thân nó, nó vì muốn bước vào giới giải trí, đến cả người ba nhưng ta cũng không thèm nhận nữa! Cậu nói xem, một đứa nghịch nữ như vậy, không biết hiếu thuận, ta còn cần phải giúp nó xóa mấy cái này sao, còn làm công tác công chúng giúp nó?" Trợ lý đặt biệt cúi thấp đầu, cả người như được viết lên hai chữ "sợ hãi". Từ lúc đi theo Thẩm tổng đến giờ, cậu chưa từng nhìn thấy Thẩm tổng tức giận đến như vậy. Cả phòng làm việc rộng lớn đột nhiên trở nên vô cùng im lặng, âm thanh trên máy tính cũng bị bọn họ nghe thấy. "Có phải mọi người xem tò mò tôi đang viết cái gì hay không?" Trong phòng khách phát trực tiếp, Bạch Sương nhìn vào ống kính máy quay, tay lại che chắn cuốn sổ kính mít, cô cười nhẹ. "Nhưng mà xin lỗi, tôi không thể để mọi người xem, bởi vì cái này là viết cho ba tôi." Nghe được câu nói này, trợ lý đặc biệt liền đưa mắt lên xem phải ứng của Thẩm Mậu Tùng. Thẩm Mậu Tùng ngơ ra, hiển nhiên là bởi vì ông không nghĩ tới Bạch Sương đột nhiên lại nhắc tới ông. Với lại.. thứ mà nó dành mười phút để viết, vậy mà lại là dành cho ông? Cả khuôn mặt Thẩm Mậu Tùng căng ra, bước nhanh đến trước máy tính. Trợ lý đặc biệt nhịn không được mà cười trộm. "Cậu cười cái gì hả!" Thẩm Mậu Tùng cố ý nghiêm mặt, to tiếng, không được tự nhiên mà nói: "Tôi chỉ muốn xem thử cái đứa nghịch nữ này đang xuyên tạc ra cái gì mà thôi! Thật là bất hiếu, chỉ là tham gia một chương trình mà còn bắt tôi chi tiêu." Mặc dù nói như vậy, nhưng ánh mắt của ông vẫn cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào trên khuôn mặt của Bạch Sương. Trong màn hình, Bạch Sương cúi đầu, ngón tay mảnh mai trắng nõn của Bạch Sương nhẹ nhàng vuốt ve ngoài bìa của cuốn sổ. Tiểu ca cũng vô cùng bỏ công mà phóng to ống kính lên, như vậy mọi người mới nhìn thấy, mặt bìa của cuốn sổ có vẽ ba người nho nhỏ. Hai người hơn lớn hơn một chút đứng ở hai bên, ở giữa có một người bạn nhỏ đang nắm tay của bọn họ. Ánh mắt của Thẩm Mậu Tùng run rẩy. "Quan hệ giữa tôi và ba tôi vẫn luôn không tốt, ông ấy không muốn tôi tham gia vào chương trình này, nhưng tôi vẫn cố chấp tới đây, tôi biết ông ấy rất tức giận với tôi. Chắc chắn có người sẽ nghi ngờ, tôi không cho mọi người xem nội dung mà tôi viết, vậy thì vì sao mà phải giả vờ tới nới luôn phát trực tiếp này để viết? Đó là bởi vì tôi hi vọng ba của tôi có thể nhìn thấy, nhưng lại cũng không hi vọng ông ấy nhìn thấy." Tay Thẩm Mậu Tùng hơi hơi siết chặt, trong mũi có chút chua xót, "Nha đầu thối.." Bạch Sương ngẩng đầu, cười mà nhìn về phía ống kính máy quay, "Ba, nếu như ba nhìn thấy rồi, thì con muốn nói với ba rằng, con vẫn còn rất ghét ba. Chỉ là.." Trong đối mắt xinh đẹp của cô, giống được phủ một tầng hơi nước lóng lánh, "Chỉ là, con cũng có chút nhớ ba rồi." Thẩm Mậu Tùng bị câu nói này đánh trúng vào tim, rất lâu rất lâu mới lấy lại được tinh thần. Tiểu Sương nói cái gì? Nó nói, nó nhớ ông rồi? Vào giờ phút này trước mắt Thẩm Mậu Tùng đột nhiên hiện ra cảnh tượng hồi nhỏ của Thẩm Bạch Sương. Vào lúc đó ông rất nghèo, vợ ông vẫn chưa bỏ ông mà đi, ông đi làm việc về, Thẩm Bạch Sương nho nhỏ bước chân lảo đảo mà chạy về phía ông, giơ đôi tay ngắn cũn cỡn lên trước mặt ông, muốn ông bế nó. "Papa, tiểu Sương nhớ ba rồi! Papa, bế." Lúc đó con bé non nớt đáng yêu mà làm nũng với ông. Thẩm Mậu Tùng không kềm chế được, đôi mắt của ông bắt đầu ươn ướt. Ông ấy xoa xoa đôi mắt, một lần nữa nhìn vào màn hình máy tính, thì Bạch Sương đã không còn ở trong màn hình trực tiếp nữa rồi. "Nó đâu?" Thẩm Mậu Tùng nôn nóng. Trợ lý đặc biệt giả vờ không nhìn thấy bộ dạng đang khóc của ông chủ mình, khuôn mặt nghiêm nghị đáp: "Báo cáo ông chủ, đại tiểu thư đã quay về phòng nghỉ ngơi rồi!" "Ồh, đi ngủ rồi? Đúng, cũng đến thời gian đi ngủ rồi." Thẩm Mậu Tùng chậm rãi gật đầu. Nhưng mà rất nhanh ông đã nhìn thấy, trong khu bình luận trực tiếp có người đang mắng Bạch Sương, nói những lời lúc nãy cô nhắc tới ba mình hoàn toàn chỉ là để tạo sự chú ý. Vậy mà lại dùng loại thủ đoạn đê tiện đến thế để thu hút Fan, Thẩm Bạch Sương là một đứa hèn hạ, vì lưu lượng Fan mà không từ bất cứ thủ đoạn nào! Thẩm Mậu Tùng lập tức nổi giận, chỉ vào những bình luận này ra lệnh cho trợ lý đặc biệt, "Khóa! Khóa tài khoản của mấy người này lại cho ta! Bộ phận truyền thông, kêu người của bộ phận truyền thông đừng ngủ nữa, thức đêm điều tra cho ta thông tin của những người mắng tiểu Sương này, đem những cái bình luận không chút tốt đẹp kia đều xóa hết đi cho ta, phí tăng ca gấp ba!".