Hai năm sau.
Bạch Sương và Bạc Nghịch kết thúc chuyến du lịch vòng quanh thế giới, cuối cùng cũng quay về nhà. Trong hai năm nay, Bạch Sương vẫn luôn duy trì thói quen mỗi ngày đều đăng Vlog mới. Những Vlog này liền trở thành nhật ký du lịch của cô và Bạc Nghịch. Bởi vì không thiếu tiền, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, muốn ăn cái thì thì ăn cái đó, lại cộng thêm rải cẩu lương đầy đủ, đủ ngọt ngào, cho nên Bạch Sương lại thu hút thêm một làn sóng Fan hâm mộ. Sau khi biết được lộ trình du lịch vòng quanh thế giới của hai người bọn họ kết thúc, vô số Fan để lại bình luận dưới khu bình luận, nội dung không có gì ngoài việc thúc dục kết hôn. Bạc Nghịch không mở tài khoản mạng xã hội, nhưng bọn họ biết rằng cậu chắc chắn sẽ xem. Mọi người đều tập trung thúc dục Bạc Nghịch nhanh chóng cầu hôn, nhanh chóng sinh một đứa con cho bọn họ ngắm. Bạc Nghịch cầm điện thoại, đôi mày thanh tú càng nhăn càng chặt. Năm đó cậu nghe lén được tin tức là, cậu chỉ có thể sống nhiều nhất được năm năm. Theo lý mà nói, tuổi thọ đã đến loại trình độ này rồi, thì hai năm thời gian này cậu cũng phải cảm nhận được đau đớn thống khổ mới phải. Nhưng hiện tại, cậu ăn cơm bình thường, đi ngủ bình thường, toàn thân trên dưới một chút cảm giác đau cũng không có. Chẳng lẽ năm đó bác sĩ chẩn đoán sai sao? Không thể nào, bệnh viện đó là bệnh viện tốt nhất toàn bộ Đế Đô, nếu như kết quả chẩn đoán của nó là sai, vậy tất cả bệnh viện khác cũng đều sẽ như vậy. Ánh mắt Bạc Nghịch lại rơi vào những bình luận này. Cầu hôn, kết hôn, sinh em bé. Những từ này như kim châm châm vào tim Bạc Nghịch làm cậu cảm thấy đau nhói. Cậu không muốn sao? Cậu tất nhiên muốn. Trong hai năm nay mỗi giây mỗi phút, cậu đều đang đấu tranh giày vò. Cậu thật sự rất muốn được lập một gia đình với A Sương, có một đứa bé thuộc về bọn họ. Nhưng cơ thể cậu không cho phép. Cậu đã chiếm mất hai năm thời gian của A Sương, ba năm tiếp theo đây, cậu chỉ làm một việc: Giúp A Sương lựa chọn một đối tượng kết hôn thích hợp. Bạc Nghịch không muốn nhìn thấy những bình luận này nữa, mà mở Wechat ra, cùng người mà cậu sớm đã tìm được nói chuyện, bàn bạc thời gian nào có thể để những đối tượng này tới gặp mặt. * * * Bãi đỗ xe ngẫm, một chiếc xe Porsche chầm chầm dừng lại. Người đàn ông anh tuấn bước xuống xe, đi mở cửa ghế lái phụ cho một người. "A Nghịch, hôm nay là ngày gì, cứ buộc phải ra ngoài ăn cơm?" Bạch Sương bị Bạc Nghịch nắm tay bước ra, cười nhìn vào cậu. Bạc Nghịch cười nhẹ, mua một tấm vé vào cửa, "Đi rồi em sẽ biết." Bạc Nghịch đặt ở một nhà hàng Trung Hoa mới mở, chuỗi nhà hàng này bởi vì có phong cách trang trí rất đặc biệt, đồ ăn cũng không tệ, cho nên những năm gần đây đã phố biến toàn quốc. Nhưng Bạc Nghịch nhìn trúng không phải là những thứ này, mà Bạch Sương thích ăn đồ ăn Trung Hoa, thế là cậu đặt nhà hàng đồ ăn Trung Hoa này. "Chào ngài, xin hỏi mấy vị ạ?" Phục vụ viên chào đón hỏi. Bạch Sương nói: "Hai vị, cảm ơn." "Thật xin lỗi, đã có bạn chờ ở bên trong rồi." Bạc Nghịch lại nói. Bạch Sương dùng ánh mắt nghi vấn hỏi bạn của anh là ai, Bạc Nghịch cười mà không nói. Đến ví trí, đúng là có một người đàn ông đang ngồi chờ. Khuôn mặt người đàn ông này có lông mày rậm và đôi mắt to, phong cách ăn mặc sạch sẽ đơn giản, khí chất này, nhìn có vẻ đã từng làm lính. "Xin chào." Bạc Nghịch bắt tay với anh ta, sau đó quay đầu, "A Sương, đây chính là bạn của anh." Bạch Sương chỉ theo phép lịch sự mà hướng về người đàn ông gật đầu, ngồi xuống. Người đàn ông cũng không tức giận, vẫn luôn cười ha ha, rất dễ sống chung. Trong thời gian ăn cơm, cơ bản đều là Bạc Nghịch nói chuyện với người đàn ông này. Cậu còn thường thường kéo theo Bạch Sương, ở trước mặt Bạch Sương khen người đàn ông này có chỗ nào đẹp chỗ nào tốt. "A Nghịch, bất kế người khác có bao nhiêu xuất sắc, đều không liên quan đến em, trong mắt của em chỉ có anh." Bạch Sương bỏ đũa xuống, nụ cười nhẹ theo phép lịch sự cũng không còn duy trì nữa. Trên khuôn mặt mỹ lệ của cô giờ đã phủ đầy băng sương, cả người như viết bốn chữ "Người lại chớ gần", nhìn cũng không nhìn người đàn ông kia một cái, đứng dậy, lấy chìa khóa xe bỏ đi. "Em đi thanh toán, lát nữa em lái xe, anh ăn xong rồi thì xuống thôi." Sau khi chờ Bạc Nghịch vội vàng chạy xuống, ngồi vào trong xe, Bạch Sương hỏi cậu: "Anh sao lại muốn làm như vậy? Anh là đang giới thiệu em cho người đàn ông kia sao? Trong lòng của anh, em chẳng lẽ lại là một món quà dùng để tặng đi sao?" "Không phải như vậy." Bạc Nghịch đau lòng ôm lấy cô, "Anh không cho phép em nói bản thân mình như vậy, trong lòng anh em là độc nhất vô nhị, là quý giá nhất." "Quý giá nhất, anh còn muốn đẩy em ra ngoài?" Bạch Sương từ tốn hỏi. Bạc Nghịch đau đớn đấu tranh, cuối cùng mới nói ra lời thật lòng, "A Sương, anh biết rằng anh không còn bao nhiêu năm thời gian nữa, anh không muốn làm lỡ em, anh muốn nhìn thấy em có một nơi chốn tốt đẹp để quay về.." Bạch Sương đẩy cậu ra, nhìn vào cậu, "Làm lỡ cái gì, cái gì nơi chốn tốt đẹp? Nếu như anh không còn trên thế giới này nữa, anh cho rằng em còn tiếp tục sống sao?" Nhiệm vụ đã hoàn thành, Bạc Nghịch cũng đã bị thu phục, Bạch Sương sớm đã có thể rời khỏi thế giới này. Chỉ là Bạch Sương không muốn bỏ Bạc Nghịch lại một mình, lẻ loi cô độc mà sống ở trên thế giới này, với lại cô cũng muốn ở bên Bạc Nghịch nhiều hơn. Không nói rõ được là vì lý do gì, nhưng chỉ là cảm thấy ở bên cậu rất thoải mái. Bạc Nghịch vừa đau đớn vừa yêu thương mà che miệng Bạch Sương lại, "A Sương, em đừng nói những lời như vậy, đừng nói.." Bạch Sương kéo tay của cậu ra, ôm cậu, "Bạc Nghịch, không quan tâm anh còn có thể sống thêm bao nhiêu năm, hay là bao nhiêu ngày, trên thế giới này, em chỉ ở bên cạnh anh." "A Sương.." Trong mắt Bạc Nghịch ngập nước mắt. "Lãn Đản." Bạch Sương gọi trong lòng. [Chủ nhân, có tôi.] Lãn Đản dụi dụi mắt, trả lời một tiếng. Bạch Sương: "Không cần kéo dài thời gian cho cậu ấy nữa, dựa theo năm năm vậy đi." [Tại vì sao vậy chủ nhân? ] Lãn Đản không hiểu, không phải nói muốn kéo dài đến 10 năm sao? Bạch Sương nhẹ nhàng vuốt vuốt sau đầu của Bạc Nghịch, "Ta có thể cảm nhận được sự đấu tranh của cậu ấy, thời gian ngắn một chút, có lẽ cậu ấy sẽ không đau khổ như vậy nữa." Lại thêm hai năm nữa trôi qua. Tình trạng hiện tại Bạc Nghịch rất tệ. Bởi vì thường hay nôn ra máu, cho nên cậu đã phải chuyển vào bệnh viện nhập viện dài hạn, để tiện cho bác sĩ y tá tùy thời có thể quan sát tình hình của Bạc Nghịch. Hôm nay cậu tỉnh lại, phát hiện Bạch Sương không ở bên cạnh cậu. Liếc mắt nhìn thời gian một cái, vậy mà đã là một giờ chiều rồi. Đối với Bạc Nghịch của bây giờ mà nói, nói cậu ấy ngủ, không bằng nói cậu đang hôm mê. Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy giời gian một ngày so một ngày muộn. Có lẽ có một ngày, cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. Phòng bệnh này rất lớn, bên trong đã được Bạch Sương tỷ mỉ sắp xếp, rất giống với phòng ngủ trong nhà bọn họ. Chỉ là, không có Bạch Sương ở đây, liền cảm thấy có vẻ quá mức yên tĩnh, lạnh lẽo thê lương. Tâm tình của Bạc Nghịch có chút giảm sút, thậm chí là phiền muộn. Không có Bạch Sương ở đây, thì bấy kể như thế nào đi chăng nữa cậu cũng không thể vui vẻ nổi. Bỗng nhiên, trên hàng lang truyến đến một trận tiếng bước chân hơi lộn xộn. Nghe tiếng động, có thể thấy đây là một nhóm người, còn có tiếng nói chuyện lâm râm. Bạc Nghịch nhìn về phía cửa phòng, đôi mắt sáng lên. Là A Sương quay về rồi sao? Đúng như mong muốn của Bạc Nghịch cửa phòng được mở ra, người dẫn đầu tiến vào đúng thật là Bạch Sương. Vào ngày mùa hè oi bức, cô lại mặc một chiếc áo khoác rất dày rất rộng, rất kỳ lạ. Bước vào không chỉ có Bạch Sương, sau lưng cô còn có thêm số lượng lớn người bước vào, rất nhiều người đều cầm theo thiết bị quay hình và thu âm. "A Sương?" Bạc Nghịch không hiểu chớp chớp mắt. Ánh mắt Bạch Sương hướng về cậu cười, sau đó giống như một màn ảo thuật, từ sau lưng lấy ra một hộp nhung màu xanh đậm tinh tế. Cô cởi chiếc áo khoác lớn ra, để lộ bên trong áo cưới mỹ lệ động lòng người, đồng thời hướng về Bạc Nghịch quỳ xuống một gối. "Bạc Nghịch tiên sinh thân yêu, anh đồng ý cưới em không?"