Liễu Doanh Doanh tới Hầu phủ Quan Tây sớm hơn Tống Y Lan nửa năm, trong nửa năm này Liễu Doanh Doanh dựa vào số bạc trong tay thu mua vài hạ nhân, nàng cũng không đòi hỏi mọi người trung thành tuyệt đối với nàng, chỉ cần có tin tức gì liền truyền ngay cho nàng là được. Những gã sai vặt nha hoàn bà tử chỉ chạy chân thôi mà cũng được thưởng bạc, cớ sao không làm.

Thí dụ như lần này, Thích Kiêu Thần và Tô Lê vừa rời khỏi tiểu viện Trúc Lâm không lâu, Liễu Doanh Doanh đã nhận được tin, nói Nhị phu nhân cáo trạng Thế tử gia, Thế tử gia gọi Nhị gia đến đối chất. Liễu Doanh Doanh tức đến đau gan, Thích Kiêu Thần sai khi hôn con nha hoàn kia, nhưng đáng hận nhất rõ ràng là Tống Y Lan - kẻ đã đào hố Thích Kiêu Thần, thế mà nàng ta dám ác độc cáo trạng trước?

Liễu Doanh Doanh rõ ràng tình hình lúc đó nhất, lo lắng Thích Kiêu Thần ăn nói vụng về đấu không lại Tống Y Lan, Liễu Doanh Doanh bất chấp ăn giấm, vội vã đi tìm Thích Kiêu Thần.

Thích Kiêu Thần mới hứa hẹn sau này sẽ đối xử tốt với chính thê, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần phu thê sẽ động phòng, nhìn thấy Liễu Doanh Doanh, Thích Kiêu Thần có chút chột dạ nhưng lập tức khuyên nhủ mình, mọi thứ hắn làm đều vì biểu muội, hắn chỉ ngủ với Tống Y Lan mấy đêm thôi, trong lòng hắn từ đầu đến cuối đều chỉ chứa biểu muội.

"Biểu ca, nghe nói đại biểu ca tìm huynh?" Liễu Doanh Doanh vừa quan sát sắc mặt Thích Kiêu Thần vừa hỏi.

Thích Kiêu Thần thì nghĩ tới chuyện khác, vui vẻ nói: "Biểu muội không trách ta sao?"

Nghĩ đến cảnh hắn và Nguyệt Luyện hôn nhau thắm thiết ấy, Liễu Doanh Doanh nắm chặt khăn nói: "Trách huynh gì chứ, huynh vội vã cứu muội, nào biết người ta đang dùng kế, sao, đại biểu ca đều nói gì với huynh thế?"

Thích Kiêu Thần vừa định tránh nặng tìm nhẹ nói một câu thì đột nhiên Tố Tâm tới, không mấy khách sáo nói với hắn: "Nhị gia, phu nhân có chuyện muốn thương lượng với ngài, xin Nhị gia dời bước."

Nói xong, Tố Tâm nhìn Liễu Doanh Doanh, không chút che giấu sự khiêu khích của mình.

Liễu Doanh Doanh thầm cười khẩy, ánh mắt sạch sẽ nhìn về phía Thích Kiêu Thần, ý tứ chính là: Muội còn ở đây đấy, biểu ca phải ở đây với muội, đừng để ý tới nữ nhân kia.

Nếu là trước kia, Thích Kiêu Thần nhất định sẽ ở lại nói cho hết lời với Liễu Doanh Doanh, nhưng hôm nay lại khác, Tống Y Lan nắm đuôi hắn và biểu muội, nếu hắn vì biểu muội mà không cho Tống Y Lan mặt mũi, nàng ta tiếp tục ồn ào hòa ly thì làm sao đây?

Thích Kiêu Thần ho khan một cái, nói với Liễu Doanh Doanh: "Biểu muội uống trà trước đi, ta đi một lát rồi về ngay."

Liễu Doanh Doanh khó tin nhìn hắn.

Thích Kiêu Thần cho nàng một cái ánh mắt "an tâm đừng lo lắng", đi theo Tố Tâm.

Tô Lê cố ý, nàng nghe nói Liễu Doanh Doanh đi tìm Thích Kiêu Thần, nên mới gọi Tố Tâm đi mời Thích Kiêu Thần tới. Đúng như nàng đoán, Thích Kiêu Thần quả nhiên "Biết đại thể".

Một võ tướng bình thường hay vênh váo đắc ý trước mặt Tống Y Lan biết bao nhiêu, nay lại vì Liễu Doanh Doanh mà sẵn lòng nén giận cúi đầu trước nàng, đủ để chứng minh tình cảm mà Thích Kiêu Thần dành cho Liễu Doanh Doanh. Tình cảm giữa hai người càng sâu, Tô Lê càng tức giận, càng muốn tự tay cắm một đao vào giữa đôi nam nữ đang tình nồng thắm thiết này để an ủi hoa linh khô héo của Lan Hoa.

"Nàng tìm ta chuyện gì?" Thích Kiêu Thần không quen hạ thấp mình, có người đến mà mặt vẫn hơi thối.

Tô Lê sai sử Tố Tâm châm trà cho hắn, Thích Kiêu Thần bèn ngồi xuống, uống trà, chờ Tô Lê mở miệng.

Tô Lê cười cười, có chút áy náy nói: "Chuyện hôm nay ầm ĩ trước mặt đại ca, lúc ấy thiếp quá xúc động, bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình rất không nên. Không dối gạt Nhị gia, điều thiếp mong muốn chỉ là Nhị gia cho ta cái thể diện nên có của một chính thê, nếu Nhị gia đã đồng ý sẽ đối xử tốt với thiếp, thiếp cam đoan sẽ không quấy rầy đại ca, cũng hi vọng Nhị gia hết lòng tuân thủ hứa hẹn, chớ lại tổn thương lòng ta nữa."

Lời này xem như dễ nghe, Thích Kiêu Thần gật đầu, nhìn ra sân: "Yên tâm, ta nói được thì làm được, còn gì nữa không?"

Tô Lê đoán được Liễu Doanh Doanh vẫn đang chờ ở đằng trước, sờ sờ trâm cài tóc của mình, Tô Lê hơi cúi đầu nói: "Thiếp gả cho Nhị gia lâu như vậy, Nhị gia chưa bao giờ theo giúp ta đi dạo cửa hàng, vừa lúc hôm nay Nhị gia nghỉ ngơi, có thể mang ta ra ngoài dạo chơi, mua đồ trang sức không?"

Thích Kiêu Thần không muốn đi, nhưng hắn buộc phải đi.

Thích Kiêu Thần cũng không thích cảm giác bị người nắm gáy này, quét mắt nhìn vạt váy xòe ra của nữ nhân, đáy mắt hắn lướt qua một tia hàn ý. Nàng ta chỉ biết nắm chặt hai chữ "hòa ly", bởi vì nàng vẫn còn trong sạch nên mới dám hòa ly, nếu sau đó tiếp tục lấy chồng thì cũng không bị ảnh hưởng. Vậy tối nay hắn sẽ muốn nàng ta, nhìn xem nàng ta mất đi tấm thân trong sạch rồi có còn dám động một tí là lôi hòa ly ra nói không.

"Được, nàng chỉnh trang một chút, ta đi an bài xe ngựa." Thích Kiêu Thần thống khoái đồng ý.

Tô Lê nở nụ cười vui mừng: "Vâng, thiếp đi thay quần áo!"

Nàng vui vẻ vào nội thất.

Thích Kiêu Thần lập tức ra tiền viện gặp Liễu Doanh Doanh, tới rồi mới phát hiện Liễu Doanh Doanh đã bỏ đi từ lâu, theo lời miêu tả của A Thuận, Liễu Doanh Doanh hai mắt rưng rưng rời đi. Thích Kiêu Thần lại nhức đầu, nhưng hắn tự nhủ, qua đêm nay, mọi thứ đều do hắn quyết định rồi.

Tô Lê lợi dụng cơ hội này mà cẩn thận đi dạo các cửa hàng lớn trong kinh thành một phen.

Nàng buồn tẻ trải qua năm trăm năm tu luyện trong Bách Hoa Viên, đến hiện đại trải nghiệm hồng trần, trừ bị tra nam trúc mã cắm sừng, trừ người chồng yêu thương nàng gặp tai nạn xe cộ chết sớm ra, cuộc sống của Tô Lê xem như có thú vị, mấy chục năm tự do ngắn ngủi làm Tô Lê biến thành một người ham hưởng lạc. Thế nên dù Thích Kiêu Thần đang đi bên cạnh hết sức đáng ghét, Tô Lê vẫn hớn ha hớn hở đi dạo đường phố.

Chọn đồ trang sức, chọn tơ lụa, chọn son phấn, Tô Lê xem mãi mà không biết mệt.

Mấy tháng hành quân đánh trận liên tức không khiến Thích Kiêu Thần cảm thấy mỏi mệt, nhưng chỉ cùng Tô Lê đi dạo cửa hàng nửa ngày, Thích Kiêu Thần mệt. Hắn không hiểu vì sao một nữ nhân nhu nhược suốt ngày ở nhà lại dư sức như thế!

Lại ra khỏi một tiệm tranh chữ, Thích Kiêu Thần chịu đựng lòng bàn chân đau nhức hỏi Tô Lê: "Sắc trời đã tối, giờ về chứ?"

Tô Lê nhìn về phía trời tây, mặt trời đỏ quả thật sắp xuống núi rồi.

Tô Lê đói bụng, cười hỏi Thích Kiêu Thần: "Nhị gia biết tiệm đồ ăn nào ngon nhất không? Đêm nay chúng ta ăn ngoài nhé?"

Thích Kiêu Thần:.

Không sao, hắn vẫn nhịn được!

Thích Kiêu Thần mang Tô Lê đến tòa tửu lâu làm ăn khấm khá nhất kinh thành. Đầu bếp tửu lâu có trù nghệ tốt hơn đầu bếp Hầu phủ, gà quay được nướng da giòn thịt mềm, thịt viên sư tử ngon mềm trơn nhẵn. Tô Lê xem Thích Kiêu Thần mặt không biểu cảm thành khách cùng bàn, không để ý tới hắn, chỉ cắm đầu ăn.

Thích Kiêu Thần thấy nàng ăn ngon lành như vậy, cũng chết tiệt thèm ăn theo. Động tác Tô Lê thanh nhã, hắn trực tiếp giật một cái đùi gà, há mồm gặm, cuồng dã không gò bó, rất phong thái của võ tướng. Ăn thịt xong, vẫn chưa thỏa bụng, Thích Kiêu Thần còn bảo tiểu nhị mang hai vò rượu ngon lên. Mùi rượu xông vào mũi, Tô Lê nhìn vò rượu, Thích Kiêu Thần chú ý tới, hỏi nàng: "Nàng cũng muốn uống?"

Tô Lê đẩy ly rượu tới, nói: "Rót cho thiếp một chút, ít thôi." Nàng muốn nếm thử rượu của triều đại này có vị gì.

Thích Kiêu Thần trực tiếp rót một chén cho nàng. Tô Lê nếm thử một ngụm, nói thế nào nhỉ, loại rượu được Thích Kiêu Thần gọi là liệt tửu này, nồng độ đại khái chỉ cao hơn bia chút ít. Một chén không bao nhiêu, Thích Kiêu Thần ngược lại rất tiêu sái, đổ rất nhiều, Tô Lê bèn đứt quãng uống cạn như nước.

Ánh mắt Thích Kiêu Thần nhìn nàng trở nên thay đổi.

Tống Y Lan thích thi từ ca phú vẽ tranh chữ, Thích Kiêu Thần không hiểu mấy thứ đó, chỉ cảm thấy Tống Y Lan học đòi văn vẻ. Nhưng Thích Kiêu Thần thích uống rượu, hắn thưởng thức người có tửu lượng tốt, đừng nhìn Tô Lê chỉ uống hơn nửa chén, nàng là nữ nhân cơ mà! Theo Thích Kiêu Thần, Tô Lê uống rượu vừa tiêu sái vừa xinh đẹp, rất đúng khẩu vị của hắn!

"Thêm một chén nữa?" Thích Kiêu Thần nắm vò rượu lên nói.

Tô Lê lắc đầu, rượu như bia uống nhiều cũng sẽ say, nàng sẽ không để mình uống say.

Thích Kiêu Thần bèn uống một mình, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Tô Lê đối diện. Tô Lê ăn rất hăng say, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt nàng sáng ngời, tựa như một chú nai con linh động, hấp dẫn thợ săn đuổi bắt.

Thích Kiêu Thần uống liền hai vò liệt tửu, có chút men say.

Lúc xuất phát từ Hầu phủ, Tô Lê ngồi xe, Thích Kiêu Thần cưỡi ngựa, lúc ra tửu lâu, Thích Kiêu Thần không cưỡi ngựa mà lên xe ngựa theo Tô Lê. Buồng xe chật hẹp, nghe mùi rượu khắp người Thích Kiêu Thần, Tô Lê không khỏi đề phòng. Thích Kiêu Thần thì chỉ dựa vào một góc nhỏ, nhắm mắt lại, giống như đã ngủ thiếp đi.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Trở lại Hầu phủ, Thích Kiêu Thần trực tiếp theo sau Tô Lê đến Lan Phương Các. Hắn vẫn xem việc ngủ với thê tử là một nhiệm vụ, nhưng biểu hiện của Tô Lê tại tửu lâu đã khiến tâm trạng miễn cưỡng của Thích Kiêu Thần hơi vui vẻ hơn chút.

Biểu hiện của hắn quá khác thường, nghĩ đến hứa hẹn của hắn trong tiểu viện Trúc Lâm, Tô Lê nhíu mày, chẳng lẽ cái "đối xử tốt" trong miệng Thích Kiêu Thần, cũng bao gồm đi ngủ với nàng?

Chỉ nghĩ thôi, Tô Lê đã thấy ghê tởm.

Mắt thấy Thích Kiêu Thần sắp vào nội thất, Tô Lê quét mắt nhìn khuôn mặt đã tiêu sưng, chỉ còn dấu tay nhàn nhạt của Nguyệt Luyện, nàng gọi lại Thích Kiêu Thần: "Nhị gia, ngài ngồi bên này, thiếp và ngài nói chút chuyện."

Thích Kiêu Thần dừng trước cửa nội thất, khi quay đầu lại, thì thấy Tô Lê đã ngồi xuống ghế, một bộ có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Thích Kiêu Thần nghi hoặc ngồi xuống cạnh nàng: "Chuyện gì?"

Tô Lê vẫy tay với Nguyệt Luyện, nàng ta vừa chờ mong vừa bất an đi tới, cúi đầu đứng gần Tô Lê.

Tô Lê kéo tay Nguyệt Luyện tay, cười với Thích Kiêu Thần vẻ mặt không vui: "Nhị gia đã nói, chỉ cần thiếp bằng lòng tiếp tục sống chung với ngài, ngài sẽ đồng ý mọi yêu cầu của thiếp."

Thích Kiêu Thần nhìn nàng một cái, lại nhìn Nguyệt Luyện - người từng bò lên giường hắn, từng hôn lên miệng hắn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm khiến hắn phát cáu.

Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng ra hiệu Tô Lê tiếp tục.

Tô Lê nói thẳng: "Trong lòng Nhị gia không có thiếp, thiếp biết, tạm thời thiếp cũng không muốn miễn cưỡng Nhị gia, tình cảm thiếp và chàng có thể chậm rãi bồi dưỡng, nhưng Nguyệt Luyện đối với Nhị gia là cả một tấm chân tình, thế nên chuyện thứ nhất thiếp cầu Nhị gia, là hi vọng Nhị gia thu Nguyệt Luyện, để nàng thay thiếp hầu hạ Nhị gia."

Không ngờ thật sự là như vậy!Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Thích Kiêu Thần giận quá hóa cười, nhìn chằm chằm Tô Lê: "Nàng nhiều lần tác hợp nàng ta với ta, rốt cuộc muốn gì?"

Một võ tướng dù não thẳng thế nào đi nữa, cũng biết việc này không bình thường.

Hắn vừa nổi giận, Nguyệt Luyện liền quỳ phịch xuống, khuôn mặt ửng đỏ tái cả đi.

Tô Lê không chút hoang mang, nhìn Thích Kiêu Thần nói: "Thiếp muốn khảo nghiệm xem có phải Nhị gia thật lòng muốn sống hòa thuận với thiếp không, nếu Nhị gia nguyện ý đối tốt với nha hoàn của thiếp, tương lai nhất định cũng sẽ không tệ bạc với thiếp. Nếu Nhị gia chỉ là thân thể lưu tại Lan Phương Các, trong lòng thì vẫn nhung nhớ về người khác, vậy sao thiếp dám tin tưởng Nhị gia?"

Thích Kiêu Thần sửng sốt, không ngờ rằng không chỉ mình hắn biết tính toán.

Dường như nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, Tô Lê cười yếu ớt nói: "Nhị gia đừng quên vì sao Hầu gia nhất định muốn kết thông gia để thiếp làm con dâu Thích gia, nếu thiếp là kẻ ngu, há không phải nói rõ Hầu gia mắt vụng về?"

Thích Kiêu Thần cắn răng, tức giận vì kế hoạch thất bại, nhưng cũng có cảm giác hưng phấn khi gặp kỳ phùng địch thủ.

Hắn nhìn về phía quỳ Nguyệt Luyện. Luận mỹ mạo, Nguyệt Luyện cũng không thua Liễu Doanh Doanh, chỉ là cách trang điểm ăn mặc của hai người khác biệt một trời một vực, không cẩn thận nhìn sẽ không phát hiện được bề ngoài xinh đẹp của Nguyệt Luyện. Lần này Thích Kiêu Thần nhìn Nguyệt Luyện đủ lâu, cuối cùng cũng chú ý tới điểm ấy. Hắn sẽ không thích một nha hoàn, nhưng khuôn mặt của nha hoàn này quyết định hắn có muốn ngủ nàng không. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Quan sát rõ ràng, Thích Kiêu Thần tò mò hỏi Tô Lê: "Nếu ta thật sự thu nàng ta, nàng không ghen sao?"

Tô Lê thản nhiên nói: "Ghen hay không ghen, phải xem Nhị gia có bản lĩnh lấy được lòng thiếp không."

Thích Kiêu Thần híp mắt.

Hắn đã sớm biết nữ nhân này ghét bỏ hắn, bây giờ nàng chính miệng thừa nhận, đáng ra nên tức giận, nhưng tính tình ăn ngay nói thật, cuồng vọng khiêu chiến hắn này, lại mê người đến lạ.

"Được thôi, thu thì thu, nhưng ta ngủ với nàng ta, nàng ngủ ở đâu?" Thích Kiêu Thần ranh mãnh hỏi.

Tô Lê nói: "Nhị gia có thể mang nàng ra tiền viện hầu hạ."

Thích Kiêu Thần không đi: "Người ta thu, địa điểm ta quyết định."

Tô Lê nhíu mày: "Chẳng lẽ Nhị gia muốn chiếm giường ta?"

Thích Kiêu Thần nghĩ ngợi, dùng giường nàng mà ngủ với nàng ta, nha hoàn này..

Thích Kiêu Thần chỉ vào cái sạp giường ngoài phòng: "Đêm nay tạm ở đó vậy."

Hắn muốn để nữ nhân này chính tai nghe, rốt cuộc nàng đã bỏ lỡ cái gì.

Editor & Beta: Mi An