Ôn nhị tẩu Lý Mai Mai ngẩn ra, lát sau mới phản ứng lại, sau khi tính thời gian cũng thập phần kinh ngạc: "Mẹ, khoảng 1 tháng rưỡi"

Trương Tú Anh vỗ đùi: "Lão nhị, sáng mai con mang Mai Mai lên trấn tìm đại phu bắt mạch.

Mai Mai về sau con liền ngốc ở nhà làm việc nhà, việc ngoài đồng cứ để mẹ làm."

Ôn nhị tẩu sờ sờ bụng mình ngoan ngoãn gật đầu, cô ấy nhìn thoáng qua chồng mình phát hiện chồng mình đang ngây ngô cười.

Trong nhà sắp có thế hệ thứ ba ra đời, Ôn Dược Quân cũng thật cao hứng.

Vợ chồng Ôn đại ca cũng rất vui, nhưng Ôn đại tẩu trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Tính toán thì mình vào cửa sớm hơn nửa năm so với em dâu, kết quả hiện tại nhà lão nhị đã có tin vui còn mình một chút động tĩnh cũng không có.

Trước kia cả hai người đều chưa có thai Ôn đại tẩu cũng không có cảm giác gì, hiện tại nhà lão nhị đã có hỉ.

Ôn đại tẩu cái khác không sợ, chỉ sợ mẹ chồng ghét bỏ mình.

.

truyện đam mỹ

Ôn đại tẩu đang nghĩ ngợi, trong chén liền nhiều hơn một muỗng đậu hũ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trương Tú Anh ở đối diện nhìn cô cười: "Mau ăn.

Việc con cái có hay không đều là do duyên phận, duyên tới tự nhiên sẽ có thôi."

Tảng đá đè nặng trong lòng Ôn đại tẩu cuối cùng cũng rơi xuống, cô nhìn thoáng qua chén của vợ lão nhị, thấy cũng có một miếng đậu hũ.

Thấy cô nhìn qua, Ôn nhị tẩu cười với cô nói: "Đại tẩu đừng có gấp."

Ôn đại tẩu đôi mắt có chút ướt át.

Mỗi lần cô về nhà mẹ đẻ, mẹ của cô luôn nói với cô đời trước chắc đã tích được đại đức, nên đời này mới gả vào được gia đình cả nhà hòa thuận như vậy.

Ôn đại tẩu cảm thấy, chính mình đời trước nhất định là là một người tốt đi.

Ôn Dược Quân nhìn bạn già của mình một chút bộ dáng bất công cũng không có, lại lần nữa cảm thấy may mắn khi thời còn trẻ cưới được người vợ như vậy.

Hiền thê phú tam đại gia, câu này thật sự không phải là nói bừa.

Phóng tầm mắt nhìn lại, toàn bộ thôn trên thôn dưới có nhà nào hòa thuận giống như nhà mình không?

Bên này người Ôn gia vồ cùng vui vẻ, đầu bên kia La gia lại đang cãi nhau.

Nhân khẩu La gia không ít người giống Ôn gia.

La đại ca và La tiểu đệ đều đã có hai đứa con, đứa lớn nhất cũng đã 9 tuổi là thời điểm nghịch ngợm nhất.

Trước kia khi La Mãn Trân chưa có ly hôn, tiểu hài tử La gia thực thích người cô này, bởi vì mỗi lần cô ta trở về đều sẽ cho bọn trẻ đồ ăn ngon.

Nhưng hiện tại La Mãn Trân đã ly hôn, Tôn Hạo Văn cũng bởi vì La Mãn Trân sau khi trọng sinh viết một phong thư tố cáo đưa hắn ta vào ngục giam.

Hiện tại cô ta không có nguồn kinh tế, tích góp trước kia cũng đã tiêu hết.

Vì thế hiện tại không lấy ra được đồ ăn ngon, bọn trẻ lại chịu sự ảnh hưởng của bố mẹ chúng càng ngày càng không tôn trọng La Mãn Trân.

Đêm nay La Mãn Trân trở về từ Lâm gia, trong nhà cũng không có để lại đồ ăn cho cô ta.

Lâm gia nhìn vào việc cô ta làm sẽ cho cô ta bữa trưa, bữa tối nào có thừa lương thực để cho cô ta.

Dáng người La Mãn Trân vốn dĩ tinh tế, trừ bỏ những ngày mới trọng sinh những ngày sau không có ngày nào được ăn no.

Vì thế cả người cô ta liền gầy đi một vòng, ban đầu cằm có chút tròn cũng biến thành nhọn.

Nhìn thấy người trong nhà không để cơm lại cho cô ta, La Mãn Trân một chút liền bạo phát: "Ba mẹ, hai người cũng thật quá đáng đi? Con là con gái của hai người, hai người ngay cả một củ khoai lang đỏ cũng không để lại cho con?"

La mẫu nhìn nhìn nữ nhi, lại nhìn chồng mình, con trai cùng con dâu, một câu cũng không có nói.

La đệ muội mở miệng: "Đại tỷ, lời này ngươi nói không đúng rồi.

Tỷ đã là người gả ra ngoài lại chính mình nháo ly hôn, ngoan ngoãn ở nhà một thời gian chờ mấy ngày nữa tìm người rồi gả qua đó, trong nhà sao có thể không nuôi nổi một miệng cơm là tỷ.

Nhưng mà, tỷ một chút cũng không muốn sống trong nhà này, ngược lại mỗi ngày đều đến nhà khác giúp người ta làm việc nhà, thế nên dựa vào cái gì nhà chúng ta phải cho cô ăn cơm?"

"Cô câm miệng!" La Mãn Trân mặt đầy khí lạnh nhìn La lão đầu: "Ba, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy sao?"

La lão cầm tẩu thuốc gõ gõ vào thành tường đất: "Em dâu ngươi nói đúng, trong nhà nhiều gánh nặng ngươi lại không làm việc thì sẽ không có cơm."

La Mãn Trân nhìn chung quanh một vòng, từ La lão đầu đến cháu gái nhỏ nhất trong nhà, tất cả mọi người trên mặt đều lạnh nhạt, La Mãn Trân cười nhạt: "Được, tôi đã biết, các người đừng hối hận."

La Mãn Trân đẩy ngã cửa đi tới phòng nhỏ mà mình đang ở, phòng này không phải phòng trước khi cô ta kết hôn đã ở, đây là một cái nhà kho cải tạo lại vừa nhỏ vừa nát, cô ta nhớ tới mình đã từng nhìn thấy bộ dáng người Ôn gia yêu quý Ôn Hinh như thế nào, trên mặt dần xuất hiện biểu tình vặn vẹo.

Ngày hôm sau Ôn Hinh khó có được một ngày ngủ nướng, sau khi tỉnh lại trừ bỏ Ôn nhị tẩu còn ở nhà tất cả mọi người đều đã đi ra đồng, Ôn nhị tẩu ngồi dưới mái hiên nhà thêu thùa may vá.

Ôn Hinh bưng chậu đi rửa mặt: "Nhị tẩu, hai người trở về rồi sao?"

Ôn nhị tẩu cười nói: "Chúng ta đi đã trở lại, đại phu nói đã được hơn một tháng."

Ôn Hinh lấy khăn lông lau khô mặt: "Chúc mừng chúc mừng, nhị tẩu đã ăn bữa sáng chưa?"

Làm thai phụ, Ôn nhị tẩu được đối đãi đặc biệt, cơm sáng của cô được nhiều hơn một quả trứng luộc.

Không phải phụ nữ nhà nào mang thai cũng có trứng luộc ăn đâu, lúc này cô chỉ mới mang thai mà mẹ chồng đã nói mỗi ngày đều cho cô một quả trứng gà, Ôn nhị tẩu cảm thấy chính mình thật hạnh phúc.

"Ăn rồi, trong bếp còn canh hầm, thời điểm mẹ đi đã thả hai cái củ cải vào hầm nói em thích ăn, cơm trong nồi còn nóng em mau đi ăn đi."

Ôn Hinh đem nước đổ đi, chạy nhanh vào phòng bếp.

Dùng canh xương hầm ăn một chén cơm.

Củ cải hầm đến nhừ, mang theo một chút ngọt, Ôn Hinh ăn từng miếng từng miếng một.

Cơm nước xong, Ôn Hinh cùng Ôn nhị tẩu vác rổ đi nhặt rau dại.

Bọn họ đi ra ngoài thôn một đoạn, nơi này một mảnh rừng núi, thôn bọn họ tên gọi là thôn cây đước cũng chính là xuất phát từ khu rừng này mà ra.

Cánh rừng không lớn, giữa sườn núi là một khối đất hoang, bởi vì đất đai cằn cỗi nên chỗ này không thích hợp để trồng cây vì thế mà rau dại mọc rất nhiều.

Thời điển Ôn Hinh đến, đã có vài người đi đào rồi, phần lớn đều là trẻ nhỏ cùng với mấy người phụ nữ đang mang thai giống Ôn nhị tẩu

Các nàng tụ tập ở một bên tám chuyện, sau dặn dò hài tử xong một đám người lại nói những chuyện đã xảy ra ở làng trên xóm dưới.

Cái gì mà cô nương nhà ai đang được mai mối, vợ chồng nhà ai đánh nhau, mẹ chồng nhà nào lại đánh chửi con dâu, đủ thứ chuyện linh tinh.

Thậm trí còn nói ai lén lút với ai hẹn hò tại rưng cây nhỏ.

Tràn đầy đều là hơi thở sinh hoạt, Ôn Hinh nghe được mùi ngon.

Nhưng mà mấy chuyện này cứ nói đi nói lại đến vòng thứ ba thì Ôn Hinh đã cảm thấy nhàm chán.

Cô chậm rãi rời xa đám người, tìm chỗ không có ai ngồi xuống đào.

Đào đào, bỗng nghe thấy từng đợt tiếng bước chân chỉnh tề, cô nương theo tiếng bước chân nhìn qua thì thấy một đám quân nhân một thân quân phục màu xanh lục đang tập huấn, nhịp chạy đều nhau từ chân núi chạy qua.

Ôn Hinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy quân nhân thời đại này tập luyện, nhịn không được cẩn thận quan sát.

Có lẽ cô nhìn quá mức nhập tâm nên không biết có một người chạy ở cuối hàng đang nhìn mình.

Ôn Hinh chợt nhìn thấy anh.

Hơi hơi ngẩn ra một chút, đó là người ngày đó cô nhìn thấy ở tiệm cơm kêu lão Cố.

Ôn Hinh nhớ rất rõ bàn tay anh, nó rất đẹp.

Anh rất cao ước chừng 1m85, vai rộng eo thon chân dài, giữa một đám quân nhân anh như hạc trong bầy gà vậy.

Lão Cố chạy chậm dần, cặp mắt nhìn chằm chằm Ôn Hinh, trong mắt như có bông hoa hiện lên.

Bỗng nhiên, anh hướng về phía Ôn Hinh cười cười, cặp mắt hoa đào kia cong thành trăng non, anh một bên chạy một bên chào Ôn Hinh..