Nhất Tiểu Yến bê bát thuốc bước vào liền thấy Bạch Tử Dạ đang nhìn chằm chằm tay Âu Dương Kỳ Thiên, đưa móng tay lên miệng cắn cộp cộp.

Không khỏi đỡ trán.

Nàng đặt bát thuốc xuống bàn, đưa tay vỗ vỗ vai Bạch Tử Dạ: "Bạch huynh, Hoàng Thượng chỉ là đang vận công đẩy độc tố ra ngoài thôi mà, huynh có cần căng thẳng vậy không?"

Bạch Tử Dạ ngước lên nhìn Nhất Tiểu Yến: "Tiểu Yến Tử, có phải hay không nàng đang lừa gạt bọn ta? Đã hơn hai tháng trôi qua rồi? Tại sao độc tố vẫn còn?"

Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền thở dài: "Ta cứ nghĩ là hai tháng, nhưng có vẻ phải lâu hơn nữa."

Bạch Tử Dạ nhíu mày, một bộ căng thẳng nhìn Vân Nhung.

Y đang nhíu chặt mày, bàn tay gầy gò nắm chặt lại, làn da nhợt nhạt, cả người yếu ớt như kiểu chỉ cần có một cơn gió thổi qua, huynh ấy sẽ ngã xuống vậy.

Âu Dương Kỳ Thiên thu lại nội công rồi áp xuống, hắn từ từ mở mắt ra, Nhã công công vội tiến tới dùng khăn lau hồ hôi cho hắn.

Bạch Tử Dạ cúi đầu: "Hoàng huynh, huynh vất vả rồi."

Âu Dương Kỳ Thiên không đáp, chỉ đưa mắt nhìn Nhất Tiểu Yến.

Heh? Hắn nhìn nàng làm gì?

Nhất Tiểu Yến không ngừng chớp chớp mắt.

Âu Dương Kỳ Thiên nhíu mày, lại đưa mắt liếc Bạch Tử Dạ.

Bạch Tử Dạ hiểu ý, vội nói: "Hoàng huynh, huynh vất vả rồi."

Khóe môi Nhất Tiểu Yến giật giật, gợi ý thế này cũng quá lộ liễu đi?

Nhất Tiểu Yến một bộ rất bất đắc dĩ nói: "Hoàng Thượng, người vất vả rồi."

Âu Dương Kỳ Thiên nghe vậy liền gật đầu, khuôn mặt lộ ra chút vui vẻ.

Khóe môi Nhất Tiểu Yến giật giật.

Ấu trĩ!

----

Nhất Tiểu Yến cùng Lý Hạ Vân cầm chổi đi tới Ngự Hoa Viên.

Từ xa nàng đã thấy bóng áo vàng nhạt lả lướt phía xa, mái tóc đen được búi lên gọn gàng, khuôn mặt thanh tú mang nét dịu dàng ấy không lẫn vào đâu được.

Nhất Tiểu Yến nhíu mày, là Băng Thanh.

Nàng ta được phân công quét dọn Ngự Hoa Viên ư?

Lý Hạ Vân nhìn Băng Thanh, không khỏi có chút ngạc nhiên: "Nàng ấy đẹp quá, cũng là cung nữ quét dọn Ngự Hoa Viên sao?" nói rồi chép miệng một cái: "Xinh đẹp như vậy, không được làm Phi thì thật uổng phí."

Nhất Tiểu Yến trong lòng liền "xí" một cái, không khỏi có chút ganh tị, quay sang hỏi Lý Hạ Vân: "Lý Hạ Vân, cô nói xem, rốt cuộc là ta đẹp hơn hay nàng ấy đẹp hơn."

Lý Hạ Vân chớp mắt, trả lời rất hồn nhiên: "Đương nhiên là nàng ấy đẹp hơn."

"Phập!" mũi tên to tướng đâm thẳng ngực Nhất Tiểu Yến.

Khóe môi nàng giật giật.

Chà! So về nhan sắc, thì nàng đúng là không thể đẹp bằng nàng ấy rồi.

Nhất Tiểu Yến bỗng nhiên mếu máo, mong rằng Tiểu Duật Hành không để ý tới nhan sắc, chỉ để ý tới tâm hồn.

Nếu không nàng chắc chắn sẽ không có cửa thắng.

Băng Thanh thấy tiếng nói chuyện liền quay đầu lại, khi thấy Nhất Tiểu Yến, nàng liền nhu thuận cười: "Nữ hiệp."

Nhất Tiểu Yến thấy vậy liền gật đầu.

Địch tỏ ra vui vẻ hoà đồng, ta đương nhiên cũng không thể bày ra vẻ kiêu căng.

Lý Hạ Vân thấy thế liền thắc mắc: "Nữ hiệp?"

Băng Thanh liền cười, giải thích cho Lý Hạ Vân, tâng bốc Nhất Tiểu Yến lên tận trời xanh, giọng kể nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ rất rõ ràng, cùng với khuôn mặt diễm lệ, đương nhiên khiến người khác không thể rời mắt.

Nhất Tiểu Yến hừ một tiếng, buồn bực cầm chổi quét quét.

Giá mà nàng có thể xinh đẹp một chút.

Bạch Tử Dạ xiêm y trắng muốt bước tới, cười tươi: "Tiểu Yến Tử."

Nhất Tiểu Yến liền ngước lên: "Bạch huynh, có chuyện gì vậy?"

Băng Thanh cùng Lý Hạ Vân thấy hắn liền hành lễ.

Bạch Tử Dạ nhìn Băng Thanh: "Đây là cung nữ quét dọn cùng nàng sao?"

Nhất Tiểu Yến gật đầu: "Nàng ấy tên là Băng Thanh."

Bạch Tử Dạ khẽ cong khóe môi: "Cũng là nữ nhân vì Triển tướng quân mà cạnh tranh với Tiểu Yến Tử đây?"

Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền gật đầu.

Khóe môi Bạch Tử Dạ càng giương cao, mắt nheo lại chăm chú nhìn Băng Thanh.

Nữ nhân này nhan sắc thực không tồi.

Mong rằng nàng ấy sẽ khiến Triển tướng quân xiêu lòng, và Nhất Tiểu Yến sẽ về tay Hoàng huynh ta.

Bạch Tử Dạ bỗng dưng cười lớn, phe phẩy quạt quay người rời đi.

Lý Hạ Vân cùng Băng Thanh nhíu mày khó hiểu, Nhất Tiểu Yến khóe môi giật giật.

Hắn ta bị điên à?.