Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam

Chương 13: Sư phụ du sơn ngoạn thủy

Sư phụ! Người đừng đọc sách nữa được không? Nói chuyện với con đi.

Nhất Tiểu Yến nhàm chán nói.

Tôn Hoa Nghị liếc nàng một cái, cầm lấy miếng bánh hoa quế trên bàn, thong thả ngồi ăn.

Sư phụ! Người muốn ăn liền ra chỗ khác ăn đi! Đừng ăn ở trước mặt con!! Nhất Tiểu Yến gào lên nhưng Tôn Hoa Nghị không để ý, vẫn ngồi ăn ngon lành.

Sư phụ!! Người không thấy con đang chăm chỉ đứng trung bình tấn à? Người cứ ở đó nhai rôm rốp rôm rốp thì làm sao con tập trung cho được!! nàng tức giận hét lên, trong lòng thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà Tôn Hoa Nghị.

Tôn Hoa Nghị lại liếc nàng một cái, xong quay lại chú tâm đọc sách.

Khốn kiếp khốn kiếp!! Đây rõ ràng là cố tình chọc tức! Cố tình gây sự mà!! Nhất Tiểu Yến nghiến răng ken két, ánh mắt tóe lửa bắn về phía Tôn Hoa Nghị, nhưng y vẫn từ tốn vừa ăn vừa đọc sách, không chịu một chút ảnh hưởng nào.

Sư phụ! Người mau biến đi! Biến chỗ khác đi!

Sư phụ! Người quá đáng lắm nhá!!

Một người hét tới mức văng nước bọt, một người im lặng vừa ăn vừa đọc sách.

Nhất Tiểu Yến thở phì phò, trừng mắt nhìn Tôn Hoa Nghị.

Tiểu Yến Tử! Có chuyện gì vậy? Ta từ xa đã nghe thấy tiếng nàng rồi đấy.

xiêm y trắng lả lướt đáp xuống đất, chiếc quạt thủy mặc khẽ phe phẩy, nụ cười mỉm phong lưu quyến rũ.

Người đến chẳng ai khác ngoài Bạch Tử Dạ.

Như vớ được cọng rơm cứu mạng, Nhất Tiểu Yến gào lên: Bạch huynh mau cứu ta!!! Sư phụ bắt ta đứng trung bình tấn 3 canh giờ rồi!! Mau cứu ta!!

Bạch Tử Dạ giật thót, hiển nhiên nãy giờ chưa chú ý tới Tôn Hoa Nghị đang thong thả ngồi đọc sách.

Nghe Nhất Tiểu Yến cầu cứu, Tôn Hoa Nghị khẽ nhướng mắt phượng về phía Bạch Tử Dạ.

Bạch Tử Dạ rùng mình một cái, cầm quạt bán sống bán chết chạy đi, chỉ bỏ lại một câu.

Tiểu Yến Tử! Ta với nàng là huynh muội, có phúc cùng hưởng, có họa tự chia! Trăm ngàn lần đừng lôi kéo ta dây dưa với tên bi3n thái Tôn Hoa Nghị kia nữa!!

Nhất Tiểu Yến nghe vậy gào lên: Huynh muội cái em gái nhà ngươi!!! nói xong còn thở phì phò, chắc chắn là bị câu nói có phúc cùng hưởng có họa tự chia kia chọc tức.

Nàng hít sâu mấy hơi kìm nén cơn giận, lúc sau quay sang Tôn Hoa Nghị, mặt mày mếu máo nước mũi ròng ròng, tay chân vì đứng lâu mà tê hết, chỉ có thể cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, giả bộ run rẩy.

Sư phụ! một tiếng gọi đầy uất ức vang lên.

Tôn Hoa Nghị dĩ nhiên chỉ nhìn không đáp.

Cô sụt sịt nước mũi, nói được một đoạn liền gào lên khóc: Sư phụ người xem, con đường đường là nữ nhân, tay yếu chân mềm, đứng được 3 canh giờ đã quá kỉ lục rồi đấy! Người đại nhân đại lượng tha cho con, con hứa lần sau đi vào sẽ gõ cửa mà huhu!

Nàng thấy Tôn Hoa Nghị vẫn chỉ nhìn không nói liền tức giận, gào lên: Người không tha cho con, con sẽ mặc kệ người! Không thèm học y thuật nữa! Không thèm luyện võ nữa! Không thèm đứng trung bình tấn nữa! Cho thầy ngày ngày đau đầu nhức óc ăn không ngon ngủ không yên đi đứng không ổn!

Tôn Hoa Nghị phì cười, đưa ngón tay thon dài cao quý như ngọc lên che miệng, nhẹ giọng nói: Được rồi, mau lại đây ngồi, đồ ăn vặt còn rất nhiều, thưởng cho con hết.

Tôn Hoa Nghị mới nói mấy câu đã đánh vào trọng tâm, Nhất Tiểu Yến đương nhiên vui sướng hết biết, không thèm so đo nữa, lao đến như bay, tay trái điểm tâm của Duyệt Ký, tay phải cầm bánh quế hoa của Trương Bá Bá, nhét vào miệng ăn ngon lành, mọi mệt mỏi đều tan biến hết.

Tôn Hoa Nghị nhìn nàng ăn ngon lành, khóe môi khẽ nở nụ cười dịu dàng.

----

Thời gian của nàng hầu hết đều dành cho việc luyện võ công kinh công và y thuật, thời gian còn lại sẽ xuống chợ bán thuốc kiếm thêm thu nhập, thỉnh thoảng lôi Phong Thần đi chơi đây đó một chút, gặp Bạch Tử Dạ sẽ kéo lại nói chuyện một chút.

Mặc dù thỉnh thoảng có nhớ ba nhớ mẹ nhưng nàng cũng chỉ dám buồn trong lòng, nếu nói mình là người tương lai, ai sẽ tin chứ? Không chừng cả sư phụ cũng sẽ sờ trán nàng rồi cho nàng đi uống thuốc.

Thà rằng giờ cứ sống một cuộc sống bình thường, giống như bao nhiêu người bình thường khác, giấu nỗi buồn vào trong lòng.

Cũng may nàng cũng quen rất nhiều người trong chùa và dưới núi nên cũng không cô đơn lắm, có Bạch Tử Dạ, có Phong Thần.

Lại còn có sư phụ bên cạnh, mặc dù sư phụ khiến nàng rất ác lực trong việc học tập nhưng lúc bình thường tính tình của sư phụ rất ôn hòa, chăm sóc nàng rất tốt, đặc biệt còn tự tay mua rất nhiều đồ ăn vặt cho nàng.

Hihi.

Sư phụ rất soái nữa, body đẹp không tả nổi, phong thái như tiên giáng trần, nếu không phải là sư phụ nàng, nàng chắc chắn sẽ cưa đổ.

Haha.

Thời gian như thế cứ lặng lẽ trôi qua, những nỗi buồn và nhớ nhưng trong lòng cũng bị thời gian mài mòn đi hết, Nhất Tiểu Yến sống cuộc sống của một người cổ đại, ngày ngày vui vẻ.

Một năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt.

Nhất Tiểu Yến tỉnh dậy sớm, rời giường súc miệng rửa mặt thay quần áo, xác định mình gọn gàng ngăn nắp sạch sẽ thơm tho mới đi tới tìm Tôn Hoa Nghị học y thuật.

Vì sư phụ nàng mắc bệnh sạch sẽ, luôn chau chuốt bản thân mượt mà từ đầu tới cuối.

Có lần nàng mặc y phục hơi nhăn nhúm một chút, sư phụ đã ném nàng ra ngoài không chút thương tiếc, nói rằng bao giờ chỉnh tề thì học.

Thế là từ đó nàng chăm chỉ dậy sớm, cũng chau chuốt bản thân giống sư phụ.

Men theo đường nhỏ, nàng đi tới Trúc Nhân viện, tự dưng trong lòng có dự cảm không lành, tim đập cũng nhanh hơn bình thường, đây là giác quan thứ 6 của nàng, nhờ có nó nàng vượt qua được rất nhiều chuyện không hay.

Nhưng tại sao nàng lại có thứ dự cảm không lành thế này? Chẳng lẽ sư phụ...!?

Nàng vừa nghĩ tới liền hốt hoảng, chạy tới Trúc Nhân viện, xông cửa vào phòng cỉa sư phụ, cứ ngỡ sẽ bị sư phụ lườm cho một cái, trách mắng rằng không được tự ý đi vào mà gõ cửa.

Nhưng không có, căn phòng vẫn sạch sẽ gọn gàng như cũ, nàng thở phào, nhìn xung quanh thấy không có ai, nghĩ rằng sư phụ đi ra ngoài, nàng bước tới bàn uống nước.

Hử? nàng thắc mắc nhìn tờ giấy đặt trên bàn, nàng đưa tay cầm lên rồi mở nó ra xem, chỉ có một dòng duy nhất.

Sư phụ du sơn ngoạn thủy.

Nàng tròn mắt nhìn tờ giấy, xem đi xem lại không dưới 20 lần, tức giận gào lên: Tên khốn kiếp Tôn Hoa Nghị!!! Sư phụ chết băm chết vằm!!! Vứt một tờ giấy lại rồi đi à!? Khốn kiếp!! Đợi bản cô nương tìm được nhà ngươi! Sẽ băm ngươi ra lamc chả!!!.