Tiêu Thái lặp lại lời của Lý ma ma để xác nhận lại: “Thủy Linh…… Thủy Linh cô nương thật sự, thật sự tình nguyện gả cho ta sao?”

Một chàng trai đang yên đang lành phấn khích đến mức nói lắp, Lý ma ma mỉm cười, “Ta đã quen ngươi ba năm, ngươi là chàng trai không tồi, cho nên mới thay ngươi ở trước mặt đại tiểu thư nhà ta và Thủy Linh cô nương nói ngọt giới thiệu một phen. Vậy ngươi có ý định như thế nào? Nếu ngươi đồng ý, lão bà tử sẽ mặt dày làm bà mối một lần.”

“Đồng ý! Ta đồng ý, cầu mà không được!”

“Vất vả Lý ma ma nói ngọt giúp ta, ta…… Ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với Thủy Linh cô nương! Nhất định…… Nhất định sẽ không để nàng chịu đói, làm lụng vất vả. Đúng rồi, ta còn sống một ngày thì sẽ không để nàng ấy phải chịu khổ!”

“Được rồi được rồi, ta sẽ đi bẩm báo lại với cô nương nhà ta. Đầu tháng tư này chủ gia sẽ phải trở về kinh thành, nếu thật sự muốn tổ chức việc hỉ thì chỉ còn nửa tháng nữa thôi, phải nắm chặt lấy thời gian.”

“Ta…… Ta sẽ trở về tìm trưởng bối trong tộc bàn bạc!”

Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Thái liền cất bước chạy, khi xoay người suýt nữa thì bị vấp tay chân mà té ngã!

Lý ma ma xoay người, nhìn về phía góc tường bị lộ ra một đoạn góc áo, cười khẽ: “Xuất hiện đi. Thế nào, có vừa ý không?”

Phó Nguyệt nhoẻn miệng cười, khó tránh được hơi ngượng ngùng một chút.

“Đa tạ Lý ma ma nhọc lòng thay ta. Thủy Linh đương nhiên tin tưởng ánh mắt của Lý ma ma.”

“Ha ha ha, được rồi! vậy thì chúng ta đi cùng đi nói một chút với tiểu thư đi.”

Hai người liền cùng nhau trở về.

Triệu gia đảm nhiệm chức tri phủ ở Thạch Châu.

Thôn An bình cách Thạch Châu không xa, cách phủ thành khoảng chừng mười lăm dặm. Ngày thường vào thành họp chợ, đi chậm bình thường cũng chỉ mất nửa canh giờ là đến.

Tiêu Thái chỉ chạy mất hai khắc là vào thôn, chạy một mạch đến nhà trưởng thôn - Tôn Trường Canh.

Trưởng bối của Tiêu Thái đều không còn nữa, nhà đại bá độc ác đã sớm không qua lại với nhau nữa.

Hôn nhân là chuyện trọng đại, vẫn nên đến tìm trưởng bối bàn tính, hoặc chỉ có thể mặt dày đi cầu đại thúc trưởng thôn.

Tôn Trường Canh mới từ đồng ruộng về đến nhà, uống hai ngụm nước, bà vợ Trương thị đang cùng đám con dâu chuẩn bị cho bữa tối.

“Tôn thúc! Trương thẩm đâu?” Tiêu Thái chạy đến mức mồ hôi đầy đầu, vừa hít thở vừa hỏi.

Nghe thấy tiếng la, Trương thẩm vừa lau tay vào tạp dề cho khỏi ướt, vừa từ bếp gian đi ra.

“Làm sao vậy? Nhìn cháu đầu đầy mồ hôi này, xảy ra chuyện gì?” Tôn Trường Canh nghi hoặc.

“Thúc! Cháu…… Cháu muốn thành thân!”

Tiêu Thái gãi gãi đầu, khuôn mặt hàng năm bôn ba mà rám rắng chợt ửng đỏ lên.

“Thành thân? Với cô nương nhà ai!”

“Đúng vậy, nhà ai thế? Thím quen nhiều cô nương, cháu nói ra xem, thím sẽ giúp cháu tìm hiểu thêm!”

“Không phải cô nương trong thôn.”

Tôn Trường Canh dẫn Tiêu Thái vào trong nhà chính ngồi xuống, chậm rãi nói.

“Thúc, mọi người đều biết là mỗi tháng cháu đều tới Triệu phủ ở trong thành đưa lông thú một lần. Cô nương Thủy Linh chính là đại nha hoàn bên người đại tiểu thư của Triệu phủ.”

“Tri phủ đại nhân sao… người cao quý trong phủ như vậy sao có thể tùy tiện ra bên ngoài tìm người để kết hôn chứ.” Tôn Trường Canh vẫn cau mày không hề buông lỏng.

Trương thẩm gật gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy, A Thái à, nếu cháu muốn thành thân, thím giúp cháu tìm ở trong thôn ta. Trong thôn chúng ta cũng có nhiều cô nương chưa gả đi, đều hiểu tận gốc rễ bọn họ rồi.”

Tiêu Thái hơi vội vàng, nhưng ngày thường hắn ăn nói vụng về, không giỏi tranh luận với người khác.

Sau khi ngẫm nghĩ, Tiêu Thái vẫn kể lại chuyện ba năm trước đây cô nương Thủy Linh cùng Lý ma ma đi ngang qua cho hắn mượn bạc cứu đệ đệ để Tôn thúc và Trương thẩm nghe.

Ba năm trước Tiêu gia xảy ra chuyện, đám người Tôn thúc cũng biết, song không ngờ phía sau lại có một chuyện như vậy.

“Cô nương này tốt bụng, tấm lòng lương thiện! Các ngươi cũng có duyên đó.” Trương thẩm mềm lòng, nghe được liên tục khen.