Phượng Cửu đi dạo trong vườn đào ở Thái Thần Cung, tuy cảnh đẹp nhưng tâm trạng của nàng lại chẳng tốt được. Từ khi xuyên không tới đây nàng đặc biệt đã quên đi rất nhiều chuyện, nếu là chuyện bình thường thì quên đi cũng không sao nhưng những chuyện nàng không nhớ được đều là những chuyện sau này của nàng và Đế Quân. Rốt cuộc là tại sao? Nàng không thể nhớ được kết quả cuối cùng của cuộc tình này, cũng không thể nhớ rất rất nhiều chuyện trước kia, bây giờ thứ nàng nhớ rõ nhất chỉ có kí ức của Bạch Phượng Cửu. Nhưng cho dù có quên hay nhớ nàng cũng không hi vọng Đế Quân vì nàng mà bị thương, hao tổn pháp lực.

"Tiểu điện hạ! Người sao lại ở đây ủ rủ như vậy?" Thành Ngọc không biết là từ chổ nào chạy đến bắt chuyện với Phượng Cửu.

"Thành Ngọc, ngươi nói xem người trị thương giúp ta có phải là Đế Quân?" Phượng Cửu tùy tiện ngồi xuống dưới gốc cậy đào nghịch những cánh hoa đào rơi dưới gốc cây.

"Tiểu điện hạ, người nói xem ở Thái Thần Cung có ai đủ khả năng trị thương cho người ngoài Đế Quân?" Thành Ngọc luôn là người thích lo chuyện bao đồng, Phượng Cửu đã hỏi đương nhiên Thành Ngọc sẽ trả lời.

"Nói vậy! Đế Quân liệu có hay không vì ta mà hao tổn pháp lực?" Phượng Cửu lo lắng Đế Quân sẽ vì bản thân mình mà hao tổn pháp lực của mình.

"Tiểu điện hạ, người nghĩ đi đâu vậy. Đế Quân ngài là ai chứ? Ngài đã từng là chủ thiên địa đó lại là người thống nhất thiên địa cai quản lục giới nếu chỉ vì trị thương cho người mà Đế Quân hao tổn pháp lực vậy ngài có khả năng thống nhất thiên địa sao? Tiểu điện hạ yên tâm đi, Đông Hoa Đế Quân là vị thần tiên không dễ bị hao tổn pháp lực vậy đâu!" Thành Ngọc tuy miệng nói vậy nhưng lại suy nghĩ khác. Tuy nói Đế Quân trị thương giúp Phượng Cửu không tốn quá nhiều pháp lực nhưng không tốn chút nào thì là nói dối. Đế Quân lần này vì Phượng Cửu chí ít cũng mất tới ba phầp pháp lực, sỡ dĩ không tốn nhiều như vậy nhưng mà Phượng Cửu là con cháu Thanh Khâu đưng nhiên cần nhiều tiên khí để khôi phục hơn người thường.

"Thật sao?" Phượng Cửu vẫn có chút nghi ngờ với lời nói của Thành Ngọc.

"Thật hơn vàng!" Thành Ngọc một lần nữa khẳng định với Phượng Cửu.

"Vàng sao? Vàng giả nhiều hơn vàng thật đó!"

"Hả? Ơ thì chính là thật hơn vàng thật đó!" Thành Ngọc thật sự ngu ngơ với câu nói của Phượng Cửu, tiểu điện hạ này có hay không là người quá ngây thơ?

"Vậy... ta phải tới thăm Đế Quân. Dù gì ta cũng mang ơn người vẫn là nên đến đa tạ người một tiếng." Phượng Cửu vừa nghĩ Đế Quân không vì mình mà chịu hao tổn nào, Phượng Cửu liền khôi phục tâm trạng vui vẻ sau đó liền biến mất tới trước thư phòng của Đế Quân.

"Tiểu điện hạ, Đế Quân đang tiếp khách!" Thành Ngọc nói với theo nhưng Phượng Cửu đã đi rất xa rồi.

Phượng Cửu ở trước thư phòng của Đế Quân do dự mãi vẫn không biết nên nói với ngài thế nào. Hay là giống thường ngày? Mở cửa vào tự nhiên nói với người? Không! Nàng đâu có mặt dày vậy chứ? Hay là yểu điệu thục nữ nói đa tạ với người? Lại càng không! Tính cách nàng thẳng thắn đâu thể cứ yểu điệu như vậy chứ? Suy đi tính lại nàng vẫn nghĩ là nên tự mình độc thoại chỉ cần nói ra những gì mình nghĩ không cần biết Đế Quân có hay không chú ý lắng nghe, như vậy nàng cũng giảm được phần nào sự ngại ngùng khó nói. Nghĩ vậy Phượng Cửu mới mở cửa đi vào như trong tình trạng cúi thấp đầu hoàn toàn không nhìn thấy phía trước là gì.

"Đế Quân! Phượng Cửu nghe nói lúc ta bị thương, người đã trị thương giúp ta. Đa tạ! Lúc ban đầu ta tới Thái Thần Cung là vì muô, trả ơn cứu mạng của người nhưng ta cũng không nghĩ tới bản thân lại khiến người gặp thêm phiền phức! Xin lỗi! Thật ra, cô cô ta từng dạy ta làm thần tiên không cần quá câu nệ thể diện tốt nhất có gì nói đó không nên làm một người giả tạo. Từ khi ta tới đây có rất nhiều người nói với ta, ta có hay không còn có ý khác với ngài? Nói thật ta thực sự... có ý khác với người. Nhưng Đế Quân, con người ta rất rõ ràng, tuy ta có ý khác với ngài là thật nhưng ta muốn báo ơn cũng là thật. Ta tuyệt đối sẽ không để tình cảm này của ta gây ra rắc rối gì cho ngài. Cho nên, Đế Quân người có thể yên tâm ta sẽ không gây ra phiền phức cho ngài nữa." Phượng Cửu luôn nhắm mắt nói một tràng đến khi nói xong cũng không dám nhìn Đế Quân.

"Nói xong chưa?" Đế Quân nghe xong những lời này của Phượng Cửu vẫn nhàn nhạt trả lời nàng.

"Hả?" Tuy biết Đế Quân là người vô tâm nhưng đến mức này thì thật không bình thường. Ohựơng Cửu theo phản ứng mà ngẩng đầu nhìn Đế Quân.

"Hả..." Không phải chứ? Thiên à rốt cuộc nào tạo nghiệt gì? Tại sao ngài lại đối sử với nàng như vậy chứ? Lúc nàng thổ lộ với Đế Quân có cần cho cả Thiên Quân, Thái Tử, Linh Bảo Thiên Tôn và cả Mặc Uyên Thượng Thần đều ở đây? Bây giờ nàng biết giấu mặt đi đâu cơ chứ?

"Nói xong rồi thì có thể ra ngoài. Ta còn có việc cần bàn với các vị đây!" Đông Hoa Đế Quân vẫn là khuôn mặt "không liên quan tới ta" lên tiếng nói với Phượng Cửu.

"Vậy... Phượng Cửu xin phép cáo lui!" Phượng Cửu nhân cơ hội mới ra khỏi đây liền chạy thục mạng về phía cửa nhưng còn chưa tới cửa đã bị một giọng nói gọi lại.

"Cô nương xin dừng bước!"

Phượng Cửu theo phép lịch sự liền dừng bước quay lại chổ hồi nãy mình đã đứng.

"Xin hỏi vị này, có chuyện gì sao?" Nàng và người này không quen không biết lão ta gọi nàng làm gì chứ?

"Cô nương là Bạch Phượng Cửu? Là người hôm trước đả thương phương hoàng của ta?"

"Người là...Linh Bảo Thiên Tôn? Ờ, chuyện... chuyện ta làm bị thương thú cưỡi của ngài, ta xin lỗi. Nhưng mà cũng không thể trách mình ta được. Ta với phượng hoàng đó vốn không thù không oán, không quen không biết cùng lắm cũng chỉ là ta là hồ ly đỏ, cùng với phượng hoàng đó có cùng một màu lông đỏ thôi. Nó cũng không thể chỉ dựa vào điểm này mà tốn công ta chứ?" Phượng Cửu rất ngây thơ trả lời Linh Bảo Thiên Tôn.

"Ta không có ý trách cô. Thú cưỡi của ta làm cô bị thương là ta nên nói tiếng xin lỗi với cô mới đúng! Chỉ là tiểu cô nương này cô là thần tiên chốn nào? Đã phi thăng Thượng Tiên hay chưa?" Linh Bảo Thiên Tôn nhìn bộ dạng của Phượng Cửu liền cảm thấy ý định của mình vô cùng đúng đắn.

"Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu! Ta còn chưa phi thăng thượng tiên!" Phượng Cửu nhắc tới chuyện phi thăng không khỏi có chút xấu hổ. Nàng cũng đã tới bảy vạn tuổi rồi, từ gia gia đến tứ thúc của nàng đều phin thăng thượng tiên trước lúc bảy vạn tuổi, cả tộc cửu vĩ hồ của nàng cũng chỉ có nàng và cô cô là phi thăng sau năm bảy vạn tuổi, nói ra thì thật mất mặt mà.

"Linh Bảo Thiên Tôn, ngươi là muốn nhận cô ta làm đệ tử?" Đế Quân ở một bên nhàn nhạt hỏi.

"Đế Quân, không lẽ người không đồng ý?" Linh Bảo Thiên Tôn lập tức càu mày hỏi Đế Quân, đây không phại người không bao giờ lo chuyện người khác sao? Người chỉ muốn nhận đệ tử lại không cho, rốt cuộc có lý do gì?

"Ta đưng nhiên không có tư cách phản đối. Chỉ là mấy ngày trước Chiết Nhan và Bạch Chân Thượng Thần đến nhờ ta, trong thời gian Bạch Phượng Cửu ở lại muốn ta dạy dỗ cho cô ta. Nếu như Linh Bảo Thiên Tôn muốn nhận cô ta làm đệ tử thì ta cũng nên tới Thập lí đào lâm nói với hai người họ một tiếng."

"Hả? Sao được! Như vậy thật sự rất phiền ngài. Ta hồi nãy chẳng phải đã nói không để ngài gặp phiền phức sao? Nếu ngài vì ta lại phải tới Thập lí đào lâm thì ta không phải quá giả dối sao?" Phượng Cửu lại trưng ra bộ mặt ngây thơ mà nói với Đế Quân.

"Vậy... ta cũng không thể thất hứa với Chiết Nhan, lại không thể để cô trở thành người giả dối. Vậy bản Đế Quân phải làm sao?"

"Cái này? Đế Quân, ta cũng không biết!" Phượng Cửu nhận thấy vấn đề qua miệng của Đế Quân là vô cùng nghiêm trọng.

"Chi bằng... Bạch Phượng Cửu, nếu cô muốn tu luyện pháp lực, bản Đế Quân rãnh rỗi có thể dạy cho cô!"

"Đế Quân người nói vậy có phải muốn nhận ta làm đệ tử?" Phượng Cửu nghe những lời này của Đế Quân trong lòng có vui lại cũng có buồn. Nếu như Đế Quân nhận nàng làm đệ tử nàng không cần phải lo phụ thân sẽ phạt nàng nữa, nhưng nếu như vậy thật thì cũng không tốt, cô cô của nàng đã nói "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha!" Nếu Đế Quân trở thành sư phụ của nàng ngàng sẽ không được thích ngài được nữa.

"Không! Bản Đế Quân cả đời không nhận đệ tử, dạy cho cô cũng chỉ là sự nhờ vã của Chiết Nhan chứ không phải muốn nhận cô!"

"Ừm! Linh Bảo Thiên Tôn, ta không thể để Đế Quân vì ta mà gặp phiền phức được. Đa tạ ý tốt của ngài trước nhưng ta và ngài có lẽ không có duyên sư đồ." Phượng Cửu nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên cho Linh Bảo Thiên Tôn chút thể diện nên mở lời với lão trước.

"Haha... Cô nương không cần! Được Đế Quân đích thân dạy dỗ ta đương nhiên không sánh bằng Đế Quân, nếu ngài muôndaỵ cho cô thì đó là việc tốt. Xem như chúng không có duyên sư đồ vậy." Linh Bảo Thiên Tôn cười cho qua chuyện, tuy nói vậy nhưng lão vẫn tiếc nuối đệ tử này.

"Nếu không còn chuyện gì cô ra ngoài đi."

"Dạ!"

"Đế Quân à, cành đào hoa này của người xem ra không dễ giải qyết rồi." Thiên Quân luôn cho rằng Đế Quân là không có phụ nữ bên cạnh nên tính tình mới kì quái như vậy, bây giờ xuất hiện một đóa đào hoa mới nở, còn chưa hiểu rõ chuyện tình cảm xem người làm sao mà giải quyết.

"Cô ta tuổi nhỏ, suy nghĩ nông cạn, ở Thái Thần Cung một thời gian rồi cũng từ bỏ ý định đó mà thôi. Ta cũng chưa từng cho lời cô ta nói là thật!" Đế Quân vẫn một bộ dạng nhàn hạ uống tra xem như chuyện Thiên Quân hỏi không phải việc của mình.

"Dạ Hoa! Đệ dù sao cũng là cô phụ của nàng ta nói thử xem nàng ta liệu có phải tuổi trẻ bồng bột, suy nghĩ nông cạn hay không?" Vị Thượng Thần thường ngày kín tiếng hôm nay lại cũng nói những chuyện này sao?

"Theo đệ biết, Bạch Phượng Cửu tuy tuổi nhỏ nhưng những việc đã quyết ắt sẽ làm bằng được. Nếu nó đã có ý với Đế Quân thì dù là bị cự tuyệt chỉ e cũng không khiến nó buông tay được." Dạ Hoa từ lâu đã tu được chiêu thức làm cho người khác tức điên của Thiển Thiển, bây giờ xem ra dùng thử với Đế Quân cũng không tồi.

Một miệng không nói lại bốn miệng, Đế Quân cũng chỉ cười nhạt cho qua cvuyện nhưng trong lòng có phần vui vẻ mà đến cả ngài cũng không nhận ra.