Không ít triều thần cũng bắt đầu phụ họa, dù sao đồ đần cũng biết đương kim thánh thượng sủng ái Thục Phi, lúc này không đứng ra thì chờ đến khi nào!? 

 Nhìn đám văn võ cả triều lao nhao ép mình từ bỏ, Chu Tranh không ngừng cười thầm trong lòng. 

 Trong lòng những văn võ bách quan thậm chí là cả hoàng thất, một nữ nhân còn quan trọng hơn Thái tử là hắn. 

 Quả nhiên là trò cười lớn nhất trong thiên hạ. 

 Nhưng Chu Tranh này đã không còn là nguyên chủ, hắn làm việc gì còn chưa tới phiên bọn họ đến dạy dỗ. 

 "Nên khoan dung độ lượng? Quả nhiên là trò cười! Nếu thế thì pháp luật Đại Chu ở đâu? Uy nghiêm của vương triều ta ở đâu?! Hôm nay Thục Phi dám tung tin đồn nhảm về bổn cung thì ngày mai có thể sẽ mưu hại Thánh thượng!" 

 "Khi đó không chỉ là trò cười của hoàng gia mà cả vương triều Đại Chu cũng trở thành trò cười của người trong thiên hạ!" Chu Tranh oán giận trong lòng, nghiêm mặt mà nói. 

 Lúc trước khi Thục Phi có ý đồ mưu hại mình thì nên có giác ngộ phải trả giá đắt. 

 "Bệ hạ, thiếp thân sai rồi. Cầu xin bệ hạ khai ân, thiếp thân không dám nữa!" Nghe đến đó, Thục Phi sớm đã bị dọa đến hồn phi phách tán. 

 Nàng ta ở trong hoàng cung nên biết rõ tôn nghiêm của hoàng gia cao hơn tất cả, bất kỳ tiếng nói nào làm bẩn hoàng gia cũng sẽ bị trách phạt nghiêm khắc. 

 Lúc này nàng ta đã thật sự sợ hãi, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Chu Thiên. 

 "Yên tâm, trẫm sẽ không để nàng có việc." Chu Thiên vươn tay nhẹ nhàng vỗ đầu Thục Phi, lời nói này là nói cho quần thần và Chu Tranh nghe. 

 "Bệ hạ muốn che chở cho Thục Phi nương nương?" 

 "Phải thì thế nào?" 

 "Nếu nhi thần không đồng ý thì sao?" Chu Tranh không chút e ngại mà ngẩng đầu. 

 Mà hai người trực tiếp đối chọi gay gắt như thế làm cả triều lại rơi vào yên tĩnh như cái chết. 

 Giờ khắc này, mọi người nhìn Chu Tranh mà trong lòng đều dâng lên một tia rung động khó hiểu. 

 Từ xưa đến nay ai dám chống đối Thiên tử như thế? 

 Cho dù là các đời Thái tử cũng không dám! 

 Nhưng Chu Tranh lại dám! 

 "Ha ha ha!" Chu Thiên giận quá thành cười: "Dám ăn nói với trẫm như thế, ngươi có mấy cái đầu để chém?!!" 

 Ý giận ngút trời của ông ta bùng nổ vào thời khắc này, cả không khí cũng đông cứng lại. 

 Bọn người Chu Phàm run lẩy bẩy dưới hoàng uy, vội vàng quỳ lạy không dám thở mạnh lấy một cái. 

 Nhưng trong lòng Chu Phàm và rất nhiều triều thần đã chọn phe phái đều rất mừng rỡ. 

 "Tứ đệ, bây giờ ngươi nhất định đừng e sợ, tiếp tục chống đối phụ hoàng đi. Lúc này nếu ngươi chịu thua thì hoàng huynh sẽ xem thường ngươi, dù sao vi huynh cũng khó được mà ủng hộ ngươi một lần." 

 Lúc này Chu Phàm hận không thể đứng sau lưng Chu Tranh ủng hộ cổ vũ cho hắn. 

 Chỉ cần Chu Tranh không ngừng chọc giận bệ hạ thì hắn không chỉ có khả năng mất vị trí Thái tử lần nữa mà còn mất luôn cái mạng. 

 "Vì tôn nghiêm của hoàng thất, vì luật pháp của Đại Chu, nhi thần có thể không màn sống chết, không sợ chỉ trích!" 

 Giọng Chu Tranh mạnh mẽ vang dội, làm rất nhiều triều thần lộ ra vẻ xúc động, cả Chu Phàm cũng suýt thét lên cổ vũ cho hắn. 

 Đương nhiên vẻ xúc động và tiếng thét đó không phải vì tán thành Chu Tranh, mà là vì mọi người phát giác sắc mặt Chu Thiên đã âm trầm đến cực hạn. 

 "Phụ hoàng là thánh chủ minh quân, không phải hôn quân vô đạo mắt hoa tai ù. Sao lại vì mong ước của riêng mình mà làm tổn hại thiên hạ giang sơn, tự cắt đứt tôn nghiêm của hoàng thất, đe doạ đến pháp luật?" 

 "Hôm nay nếu phụ hoàng thả Thục Phi thì người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào?" 

 "Gia quy ở đâu? Quốc pháp ở đâu? Thánh thống ở đâu?!" 

 Chu Tranh dõng dạc lên tiếng, thấy chết không sờn. 

 Cả triều lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người tập trung lên người Chu Tranh. 

 Mà trên trán Chu Thiên đã nổi lên gân xanh, siết chặt quả đấm kêu lên kẽo kẹt, nhưng sau lưng ông ta lại lạnh toát đến ứa ra mồ hôi.