“Sao vậy, người có thành kiến với nữ tử hoa lâu đó à?”
Trong sân, Tiêu Mục có chút thích thú nhìn Chu Tranh. Rõ ràng, cuộc trò chuyện trước đó giữa Cung Đàn và Chu Tranh không hề ngoài ý muốn đã bị Tiêu Mục nghe được. “Sao ta lại không biết ngoại công trọng tình trọng nghĩa như vậy, thậm chí đến nữ nhân bị trượt chân ngã cũng muốn ta đi cứu?” Chu Tranh mím môi, hắn là nam nhân, yêu thích nữ nhân. Nhưng cũng có điếm mấu chốt. Xem như không quyền không thế nhưng vẫn là Thái tử, thân phận tôn quý hiển hách, hiện tại còn được xưng là “Thi tiên đương thời”, vang danh khắp nơi, nữ tử tầm thường sao có thể lọt vào mắt hắn! “Mâỳ năm nay, lão tử ngoại trừ bên cạnh có quý nhân thì vẫn là thân xử nam thuần khiết!” “Lần đầu lại chọn người trong hoa lâu, có phải tổn thất lớn rồi không?” Nghĩ tới đây, vẻ mặt chu Tranh chán nản. “Người trong hoa lâu cũng không quan trọng, nhưng Cung Đàn cũng không tệ.” Nhận thấy Chu Tranh thấy khó chịu trong lòng, Tiêu Mục cũng không ngưng nói về chủ đê này, vẫn tự nhiên nói tiếp. “Ngoại công, thân thể người chỉ e không chịu nổi sự giày vò về chuyện kia đâu.” Chu Tranh nhìn Tiêu Mục từ trên xuống dưới với ánh mắt trêu chọc. Đối với lời nói không phân tôn ti này của Chu Tranh, Tiêu Mục không những không tức giận mà còn bật cười ha ha. Không biết là do Chu Tranh làm thơ hay là do thời gian này bọn họ ở chung với nhau, nhưng hiện tại Tiêu Mục nhìn Chu Tranh thuận mắt hơn rất nhiều. “Nếu có thể thu phục được người của Cung Đàn, ngoại công ta đây đương nhiên không có ý kiến gì.” “Chỉ sợ tiểu tử ngươi không có bản lĩnh này.” Tiêu Mục có vẻ khá hài lòng với Cung Đàn. “Tuy nhiên, hai ngày tới lão phu sẽ đưa Tiêu Quan về vùng Bắc Quan, tình hình của ngươi ở Kinh Đô…” Nói đến đây, vẻ mặt Tiêu Mục nghiêm nghị, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Cây to đón gió, nếu Chu Tranh vẫn ngốc nghếch như trước thì sẽ bình an vô sự. Nhưng hiện tại Chu Tranh dựa vào bốn bài thơ của mình đã quá nối bật. Chưa nói đến thái độ của đương kim Thánh thượng đối với Chu Tranh, riêng những hoàng tử khác cũng không phải là những nhân vật đơn giản. Nghe thâỳ Tiêu Mục muốn rời đi, ánh mắt Chu Tranh có chút mờ mịt. Hắn biết phủ Thái tử trong khoảng thời gian này rất náo nhiệt, không chỉ vì bốn tác phẩm lưu danh thiên cổ, mà hơn thế nữa là vì mối quan hệ với Trấn Bắc Vương. “Ta còn có lão sư!” Lúc này chu Tranh tuy không nói nhiều, nhưng vẫn có chút bướng bỉnh. Hắn không thể không nhận ra tình hình hiện tại, dường như hắn đã đứng trên đầu ngọn sóng, nhưng thực tế là nguy hiểm rình rập khắp nơi. “Mục Vân!?” “Mục Vân quả thực rất tốt, nhưng tiếc là hắn có thế giúp ngươi được bao lâu?” “Lễ nhược quán, hắn không đến, chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn ra điếm mấu chốt trong đó sao?” Ngồi trên ghế đá, Tiêu Mục tùy tiện di chuyến quân cờ trên bàn, mỉm cười.