Trong lễ nhược quán của Thái tử Chu Tranh, trong lúc giơ tay nhấc chân đã lấy đề là Tứ quân tử Mai Lan Trúc Cúc làm ra bốn tác phẩm xuất sắc!
Tin tức này như một cơn gió lốc nhanh chóng càn quét khắp Đại Chu. Về phần bốn bài thơ của Chu Tranh càng phô thiên cái địa* hơn, đến mức giá giấy trở nên đắt hơn ba phần. (*) Phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh. Mọi người khắp phố lớn, ngõ hẻm đêu đọc thuộc lòng, tranh nhau được tán thưởng và giải thích. Chu Tranh hoàn toàn thoát khỏi số phận làm kẻ ngốc, được phong là “Thi tiên đương đại”, trong chốc lát, có thể nói là vinh quang vô hạn. Tất nhiên, khi danh tiếng của Chu Tranh vang xa thì cuộc đời huyền thoại bao năm qua của Chu Tranh cũng truyền ra. Đặc biệt trong khoảng thời gian ngắn ngủi một tháng này, Chu Tranh không sợ bị hãm hại, giết chết quan truyền chỉ, giúp triều dinh phá án, bắt giam phi tử được sủng ái, làm thơ trong lễ nhược quán, vang danh thiên hạl Những sự kiện này không chỉ trở thành chủ đê bàn tán của người đời trong lúc uống trà mà còn trở thành cảnh giới được các văn nhân theo đuổi. Dù sao, bất luận cái nào cũng là khí thế ngông cuồng! “Thái tử điện hạ, bên ngoài có hơn mười vị cô nương xếp hàng đang la hét muốn gặp ngài.” Trong Phủ Thái tử, Phúc Bá đi tới trước mặt Chu Tranh, cười khổ nói. Kể từ khi kiệt tác lưu danh thiên cổ của Chu Tranh được truyền bá, vô số thiếu nữ ngưỡng mộ danh tiếng của hắn, lũ lượt kéo đến đây, chỉ hận không thế ở lại trong phủ, hơn nữa, bọn họ còn bày tỏ sự ái mộ ngay tại chỗ, hi vọng có thế kết lương duyên với Chu Tranh. Lúc đầu Chu Tranh khá hào hứng. Dù sao thì có nam nhân nào không thích nữ nhân?! Trước khi Chu Tranh xuyên không, mỗi đêm hắn đều mơ lấy được một đám thê thiếp, đáng tiếc là pháp luật không cho phép, sổ dư thẻ ngân hàng của hắn cũng không cho phép. Mà ở Đại Chu, nam tử sau hai muai tuổi là có thể lấy vợ cưới thiếp, nam tử có địa vị và thân phận thì tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Ví dụ như đương kim Thánh thượng có ba ngàn mỹ nhân trong hậu cung khiến Chu Tranh khá ghen tị. Cho nên, sau khi nhìn thấy nhiều nữ tử chủ động đến cửa như vậy, Chu Tranh đương nhiên sẽ không từ chổi. Nhưng Chu Tranh không ngờ rằng không ai trong số những nữ nhân này có thể vừa mắt hắn! Hoặc là cao lớn thô kệch, cao lớn vạm vỡ; không thì là gầy như que củi, như sân bay trước sau không phân biệt được; hay là dáng vẻ bệnh hoạn, yếu đuổi không chịu nối… Điều này khiến Chu Tranh muốn phát điên lên, tuy là hắn muốn nữ nhân nhưng cũng cần có giới hạn! “Phúc Bá, không gặp, không gặp.” “Bổn Thái tử, vẫn còn muốn sống thêm một thời gian nữa.” Vất vả lắm mới đóng cửa từ chối tiếp khách được, vừa hơi yên tĩnh một chút thì nghe thấy Phúc Bá thông báo, sắc mặt chu Tranh càng trở nên mất kiên nhẫn. Những nữ nhân đó, người sau còn điên cuồng hơn người trước. Trong số đó, thiếu nữ trẻ tuổi còn dè dặt, nhưng nữ tử goá chồng lại rất cuồng nhiệt khi nhìn thấy Chu Tranh là muốn lao thẳng vào hắn. Nghĩ đến sự chủ động của những nữ tử xấu xí này, Chu Tranh cảm thấy ớn lạnh, cơ thể gần như run lên theo phản xạ. Mấy năm nay, mặc dù hắn không được sủng ái, thậm chí trong mắt thiên hạ còn bị coi là kẻ ngốc, nhưng dù nói thế nào đi nữa, gen của Hoàng thất đều rất ưu tú. Mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt như ngọc, môi đỏ răng trắng, đúng là tuấn tú lịch sự! Sao có thế tiện nghi cho những dong chi tục phấn* này?! (*) Sắc đẹp chỉ do phấn son, sắc đẹp giả dối, tục tằng. “Xem ra yêu cầu của Thái tử điện hạ Tất cao.” Giọng nói trong trẻo của Cung Đàn vang lên, người không hề báo trước mà xuất hiện phía sau Chu Tranh. Chu Tranh đã quen với việc này rồi. “Sao vậy, Phó chỉ huy sứ đại nhân, ngài có ý kiến gì?” Chu Tranh không giấu được ánh mắt nóng bỏng của mình, so với những người bình thường bên ngoài, Cung Đàn có thế nói là xinh đẹp hơn nhiều. “Hay là ta cởi y phục sạch sẽ cho Thái tử điện hạ nhìn rõ nhé.” Cung Đàn giống như không hề tức giận mà còn mỉm cười, trên mặt còn hiện lên sự mê hoặc.