“Đại hoàng tử, Chu Phàm điện hạ tới!”
“Nhị hoàng tử, Chu Đình điện hạ tới!” “Tam hoàng tử, Chu Kiều điện hạ tới!” Ngay lúc mọi người đang không ngừng khen ngợi thì một loạt thông báo từ bên ngoài phủ thái tử truyền đến! Khung cảnh vốn ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tính lạ kỳ. Những người có mặt ở đấy liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy nhất định sẽ có gì đó bất thường sắp xảy ra. Không lâu sau, ba vị hoàng tử là Chu Phàm, Chu Đình và Chu Kiều bước vào. Đương kim thánh thượng có tất cả mười nhi tử, nhưng ngoại trừ đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử và Chu Tranh ra thì những hoàng tử khác đều còn nhỏ. Vậy nên khi nói đến vị hoàng tử nào có thể kế vị thì sự chú ý của các đại thần đều đổ dồn vào đại hoàng tử, nhị hoàng tử và tam hoàng tử. Những năm qua, bọn họ trong sáng ngoài tối không ngừng so đo tính toán với nhau, các đại thần cũng âm thâm đứng về phe vị hoàng tử mà mình ủng hộ. Thế là ba thế lực khác nhau được hình thành. Ba vị hoàng tử luôn bằng mặt không bằng lòng với nhau nên hiếm khi nào lộ hiện cùng một lúc, cũng vì lí do này mà giữa bọn họ xảy ra ít tranh đấu trực diện. Thế nhưng lần này bọn họ giống như đã hẹn trước mà cùng lúc đến phủ thái tử, điều này khiến người khác không khỏi kinh ngạc. “Tham kiến các vị hoàng tử điện hại” Đám người Liễu Phụ mưu mô xảo quyệt thấy vậy liền tỉnh táo trở lại, nhanh chóng nhìn ba vị hoàng tử, rồi chắp tay, ôm quyền hành lễ. Lúc này phủ thái tử vốn đang náo nhiệt, trong nháy mắt tất cả đều đổ dồn về phía ba vị hoàng tử. Giống như những vì sao bao quanh mặt trăng vậy. “Ba vị hoàng huynh, hoan nghênh hoan nghênh!” Từ trước đến nay Chu Tranh vẫn luôn bị ghẻ lạnh, vậy nên hôm nay các quan đại thần đến đây, ngoài mặt thì vui vẻ chúc mừng lễ nhược quán (1) của hắn, nhưng thật ra trong lòng chỉ muốn vây quanh ba vị hoàng tử mà thôi. (1)Lễ nhược quán: lễ trưởng thành của nam tử ngày xưa. Nói cho cùng thì dường như chẳng có quan đại thần nào đứng về phía Chu Tranh cả. Còn về những quan đại thần trung lập khác đều tỏ ra trầm ngâm rồi chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. “Hôm nay tứ đệ cập quán (2), chúc mừng chúc mừng!” (2)Cập quán: nam tử đến tuổi trưởng thành. “Tứ đệ hôm nay thật là anh tuấn nho nhã, phong độ ngời ngời.” “Tương lai của tứ đệ sau này nhất định sẽ vô cùng rộng mở. Ba vị hoàng tử vừa dứt lời liền liếc nhìn về phía Chu Tranh. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nho nhã bất phàm của hắn lúc này, lại có chút bất ngờ. Đặc biệt là đại hoàng tử Chu Phàm, ánh mắt gã khẽ lóe lên, gã phát hiện ra Chu Tranh trước mặt này hoàn toàn khác biệt với Chu Tranh bộc lộ tài năng ở trên triều. “Đa tạ hoàng huynh đã quan tâm” “Nghe nói nhị hoàng huynh cưỡi ngựa cả đêm để quay về, quả thật là có lòng.” Khi Chu Tranh nhìn sang Chu Đình, ý cười và nét ôn hòa trên mặt hắn có thêm vài phần nghiêm túc. Chu Đình tinh thông võ thuật, quanh năm đều chinh chiến giết giặc ở biên giới Nam Cương, bảo vệ đất nước, có công lao vô cùng lớn; cũng là hoàng tử duy nhất gánh trên vai trọng trách chỉnh chiến này. Vậy nên tuy rằng ít khi xuất hiện, nhưng lại có không ít đại thần ủng hộ. Mặc dù lễ nhược quán của thái tử là chuyện đại sự, thế nhưng cũng chẳng đủ quan trọng để khiến vị hoàng huynh này, người mà gần như không có tình cảm gì với hắn phải đích thân vượt hàng ngàn dặm để trở về! Bây giờ hắn ta lại xuất hiện ở chỗ này, Chu Tranh không cần nghĩ có thể đoán ra nguyên nhân. “Nghe nói tứ đệ đã thay đổi rất nhiều, người làm hoàng huynh như ta đương nhiên phải quan tâm đến đệ rồi.” “Sau buổi lễ này, tứ đệ đã có thể gánh vác trách nhiệm, giúp đỡ cho phụ hoàng và triều đình.” Giọng nói của Chu Đình có chút khàn khàn, chẳng mang chút tình cảm nào, cứ thế nhàn nhạt mà nói. Thế nhưng đôi mắt hắn ta lại đỏ ngầu giống như rắn độc, mang theo vẻ lạnh lẽo không ngừng nhìn chằm chằm vào cơ thể Chu Tranh. “Sớm đã nghe nói, tứ đệ có thủ đoạn phi thường, năng lực hơn người.” “Hôm nay gặp lại, quả nhiên là như vậyỊ”