Thái tử kháng chỉ, còn chém chết thái giám tuyên chỉ trước mặt mọi người!
Tin tức như mọc cánh mà lập tức lan truyền đến mọi ngóc ngách của kinh đô. Mọi người náo động, gây ra một trận sóng to gió lớn. Bên trong phủ thái tử, không khí rất nghiêm trọng. "Trốn?" "Sao bổn cung phải trốn?" Chu Tranh phất tay áo, hỏi đám người Phúc bá đang quỳ trên đất thuyết phục mình. Hắn thân là thái giám, đừng nói là thái giám tuyên chỉ ăn nói cuồng ngôn dẫn tới họa sát thân, cho dù không phải vậy, Chu Tranh giết hắn ta thì có sao chứ? "Mấy năm qua các ngươi quỳ đủ rồi, bây giờ nên đứng lên rồi. Chu Tranh nói một câu hai nghĩa. Trong mắt bọn họ, Chu Tranh lúc này quá đỗi xa lạ, như thể là lần đầu thấy vậy. Nhưng cảm giác xa lạ này lại khiến bọn họ phấn khích trong lòng. Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được khí phách của người đứng đầu Đông Cung trên người Chu Tranh. Đây mới là phong thái quyết đoán mà thái tử Đông Cung nên có. Chu Tranh đảo mắt nhìn đám người Phúc bá đã theo hắn hơn mười năm qua, trong mắt cũng có chút dao động. Trước đây Chu Tranh bị người ta coi như kẻ ngốc mà bắt nạt, đến cả mọi người trong phủ thái tử cũng phải chịu đựng theo. Đường đường là phủ đệ thái tử lại không có kiến trúc mái cong ngói vàng, cũng không trang trí lộng lẫy tráng lệ. Chỉ có một cảm giác cô độc bao phủ, thậm chí chỉ còn sót lại không đến hai mươi người hầu. Nghĩ tới đây, Chu Tranh bất giác lắc đầu, làm thái tử mà lại thê thảm đến nông nỗi này, đúng là đáng buồn. "Các ngươi cho răng bổn cung tiếp chỉ thì có thể sống tiếp sao?!" "Ngu ngốc!" "Những người đó không chỉ muốn ngôi vị thái tử của bổn cung, mà còn muốn mạng của bổn cung!" Nói đến đây, trên người Chu Tranh xuất hiện một tia sát ý! "Đồ của bổn cung, không ai có thể lấy đi!" "Ngôi vị thái tử không được, mạng của bổn cung thì càng không được!" Hắn nheo mắt lại, hắn muốn đòi lại tất cả những gì mà hắn đã chịu đựng trong suốt mấy năm qua. Hắn sẽ không tha cho bất kỳ ai muốn hại hắn! "Phúc bá, mấy năm nay ta ở Đông Cung có thế lực nào đáng tin cậy không?” Chu Tranh biết rõ, nếu muốn thay đổi tình hình hiện giờ, chỉ với mình hắn e là có năng lực nghịch thiên cũng không làm được. Có câu một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi caol "Thái tử điện hạ, mấy năm nay các đại thần trong triều càng ngày càng xa cách với chúng ta." "Bây giờ lại xảy ra chuyện này, ai dám dính dáng tới chúng †a chứ." Phúc bá cười khổ. Đương kim thánh thượng có tổng cộng mười người con trai, ngoại trừ thái tử ra thì vẫn còn chín người nữa. Nhưng vì Chu Tranh là kẻ ngốc, sau này vĩnh viễn không thể thừa kế ngai vàng, thiên hạ đều biết rõ. Vậy nên các văn võ bá quan đã sớm chuyển sang lấy lòng chín vị hoàng tử khác. Mấy năm nay các hoàng tử tranh đấu gay gắt, mơ hồ có dấu hiệu đoạt ngai vàng. Còn thái tử, ai sẽ tốn tâm tư để ý tới hắn chứ? Huống hồ lúc này phủ thái tử tuy có vẻ bình yên, nhưng kẻ ngốc cũng biết đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão! Chém thái giám tuyên chỉ, tội này đáng chết! Lúc này, bất cứ ai có chút liên hệ nào với phủ thái tử cũng đều có thể bị liên lụy, Ai dám lội xuống vũng bùn này chứ? "Mẹ kiếp, k1ch thích thật!" Hắn vốn tưởng mình là thái tử, ít nhất cũng có một thế lực, chỉ cần hắn cố gắng thì giữ vững ngôi vị cũng không phải vấn đề lớn. Bây giờ xem ra, ra oai được nửa ngày rồi mới biết đây là vở kịch chỉ có mình hắn diễn! Các văn võ đại thần trong triều đều ở thế lực đối lập với hắn. Giờ đây cơ hội đã đến, bọn họ tiếc gì mà không dốc sức dồn hắn vào chỗ chết chứ?! "Điện hạ, vẫn còn một người." Ngay khi Chu Tranh đang buồn bực, lời nói của Phúc bá khiến cho hai mắt hắn sáng ngời. "Ai? "Thái tử thiếu phó, Mục Vân." "Mặc dù Mục Vân đại nhân ít khi can thiệp vào chuyện đại sự triều chính, nhưng lại có nhiều đệ tử, nên vẫn rất có quyền lực." "Nếu bây giờ có thể được Mục Vân đại nhân giúp, có lẽ thái tử sẽ thoát khỏi cái chết." Hiện giờ Phúc bá không hi vọng Chu Tranh giữ ngôi thái tử, ông chỉ có một hy vọng duy nhất đó là Chu Tranh có thể sống sót. "Có thể sống sót?" Khóe miệng hắn giật giật, dường như đây không phải là điều mà Chu Tranh thật sự mong muốn. "Nếu không phải người là thái tử điện hạ thì giết thái giám tuyên chỉ là tội lớn, phải tru di cửu tộc.” "Từ khi lập quốc đến nay còn chưa có ai dám kiêu ngạo như vậy." "Đây là tội chết." Nghe thấy Chu Tranh có chút bất mãn, Phúc bá không nói nên lời. Có vẻ thái tử đã hết bệnh ngốc rồi, nhưng hình như cũng không đáng trông cậy cho lắm. "Nghe nói thái tử tỉnh táo lại rồi?!" Ngay khi Chu Tranh đang suy tư, một giọng nói truyền đến. Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng động, mới phát hiện cổng phủ thái tử hơi mở, một bóng người đi vào. "Mục đại nhân?!" Lần đầu tiên nhìn thấy ông, Phúc bá lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng quỳ xuống quỳ lạy! Chu Tranh đứng tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau với Mục Vân, ký ức về ông từ từ hiện lên trong đầu. Mục Vân, thái tử thiếu phó, trước kia là thầy của Chu Tranh! Ngày xưa ông hết lòng dạy Mục Vân, muốn bồi dưỡng hắn trở thành một thái tử có chí tiến thủ, dẫn dắt vương triều Đại Chu đi đến đỉnh caol Chỉ tiếc, bệnh ngốc của Chu Tranh khiến Mục Vân không còn cách nào. Cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ. Lần cuối cùng Chu Tranh gặp Mục Vân là ba năm trước! "Đệ tử Chu Tranh, bái kiến lão sư." Sau khi phản ứng lại, Chu Tranh tiến tới, cúi người hành lễ với Mục Vân! Nhưng vẫn chưa hết. Sau khi hành lễ xong, Chu Tranh lại quỳ xuống bái lạy Mục Vân! Cảnh tượng này khiến cho Phúc bá có chút bối rối. Mà trên mặt Mục Vân hiện lên một tia kinh ngạc và kích động, vội vàng đỡ lấy Chu Tranh: "Thái tử điện hạ, ta không nhận nổi lễ lớn như vậy." Mặc dù ông thầy của Chu Tranh, nhưng Chu Tranh lại là thái tử đương triều! Nếu cái quỳ này truyền ra ngoài, chỉ sợ Mục Vân sẽ bị cho là vượt quá giới hạn! "Đây là cọng rơm cứu mạng của ta, sao có thể bỏ qua được'" "Đại trượng phu co được dãn được, đừng nói là quỳ xuống, cho dù dập đầu cũng không đủ." Để có được sự trợ giúp của Mục Vân, quân bài duy nhất mà Chu Tranh có thể chơi chính là quân bài tình cảm. Nếu Mục Vân không dùng sức kéo hắn, e là Chu Tranh đã thật sự đập đầu rồi. "Đệ tử nhớ người, lão sư." Chu Tranh đứng bên cạnh Mục Vân, khóe mắt ươn ướt. "Ai!" Hành động này của Chu Tranh khiến Mục Vân bất ngờ. "Xem ra thái tử đã khỏi bệnh rồi nhỉ." Mục Vân điều chỉnh cảm xúc, nhìn Chu Tranh với vẻ mặt vui mừng. Phúc bá phía sau nhìn thấy Chu Tranh hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ kiêu ngạo hống hách trước đó, vẻ mặt cũng thay đổi: "Điện hạ còn có hai gương mặt sao." "Hôm nay lão thần đến đây là để hỏi thái tử một chuyện." "Thái tử rốt cuộc có xúc phạm hậu cung không!" Xúc phạm hậu cung quả thực là suy đồi đạo đức! Hành vi như vậy xứng đáng bị thiên hạ phỉ nhổ, dân chúng xem thường. "Lão sư, bổn cung không có!" "Đừng nói đến sờ ngực, ngay cả tay của nữ nhân bổn cung còn chưa nắm qua." "Bổn cung thật sự rất trong sạch và thuần khiết!" Chu Tranh nói vậy khiến cho Mục Vân hơi run lên. Nhưng thấy Chu Tranh nghiêm túc như vậy, hai mắt trong veo, Mục Vân cũng chỉ xem đây là di chứng sau khi bệnh ngốc vừa mới hồi phục mà thôi. Ông hít sâu một hơi, không nhiều lời mà nói thẳng: "Điện hạ, tiếp theo ngươi định thế nào?" Chuyện này đã gây náo động không nhỏ trong kinh thành, mọi người đều đang dõi theo thái tử, dõi theo triều đình, chờ đợi diễn biến tiếp theo của sự việc. "Mong lão sư chỉ giáo." "Sống hay chết đều do điện hạ quyết định." "Cái gì gọi là sống hay chết?" "Đến gặp thánh thượng nhận sai, chủ động nhường ngôi vị thái tử, bình an sống quãng đời còn lại. Đây chính là con đường sống." "Không sợ chết, chống lại triều đình, để lại danh tiếng xấu vang khắp thiên hạ! Đây là con đường chết." "Điện hạ muốn làm thế nào?" Ánh mắt Mục Vân khế dao động, ông trầm giọng nói. Đương kim thánh đã sớm muốn phế thái tử, chín vị hoàng tử đều đang rục rịch, không có đại thần nào trong triều ủng hộ, đây chính là hoàn cảnh thật sự của Chu Tranh. "Bổn cung thà chết vinh còn hơn sống nhục!" Chu Tranh nắm chặt tay, hai mắt lạnh lẽo!