"Nếu có kẻ nào tiếp xúc với Thục Phi thì trẫm phải biết tất cả chi tiết, mỗi một câu nói của bọn họ."
"Tuân lệnh!" Nhìn Cố Thiên Phàm lui bước, trong mắt Chu Thiên loé lên tia sắc lạnh: "Xem ra đế đô sắp nổi mưa gió rồi." ...... Phủ đệ của Đại hoàng tử. "Thừa tướng, chuyện của Thục Phi có gì đó rất kỳ quặc." "Chỉ cần tra ra ẩn tình sau lưng thì ngày sau bổn hoàng tử sẽ tranh thủ được vài phần lợi thế để giành lấy vị trí Thái tử." Trong mắt Chu Phàm b ắn ra tia sáng, tuy Chu Tranh đã không còn ngu ngốc nhưng gã vẫn không để hắn vào mắt. Không nói đến chuyện Chu Tranh không quyền không thế không đảng phái trong triều, chỉ nhắc đến thái độ ngày đó đối với Thiên tử đã định sẵn tương lai của Chu Tranh không còn đường về. "Đại hoàng tử không được làm như thế, quần thần đều biết bệ hạ sủng ái Thục Phi, huống chi bệ anh minh đến mức nào, sao lại không biết chuyện này có ẩn tình?" Liễu Phụ vội vàng lắc đầu, ông ta đi theo bệ hạ hơn hai mươi năm nên đã quá quen thuộc với bản tính của đương kim Thánh Thượng. Tiếp theo ai dám chen chân vào chuyện của Thục Phi thì nhất định là tự chui đầu vào rọ. "Vậy ta phải làm thế nào?" Chu Phàm chau mày với vẻ mặt khó chịu. Đứa ngốc cũng biết quan hệ giữa Thục Phi và Tam hoàng tử rất tốt, chỉ cần lần theo manh mối tìm được bóng dáng của Tam hoàng tử trong chuyện này thì chẳng phải đã chiếm được tin tức có lợi sao? Mấy năm nay chín hoàng tử tranh giành đấu đá, nhất là mâu thuẫn giữa Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đã càng ngày càng kịch liệt, họ không ngừng âm thầm phân cao thấp, một khi tìm được cơ hội thì nhất định sẽ không buông tha cho đối phương. Bảo Chu Phàm không tìm hiểu chuyện này thì làm sao gã cam tâm? "Lúc này điều duy nhất Đại hoàng tử phải làm chính là chờ đợi." Liễu Phụ đa mưu túc trí nên lúc này rất bình tĩnh ổn định. "Không đến một tháng nữa Thái tử sẽ nhược quán lên ngôi, sẽ có người không đợi nổi trước." Trong đôi mắt vẩn đục của ông ta nở rộ tia sáng, lấy bất biến ứng phó vạn biến, dửng dưng đứng ngoài cuộc mới là lựa chọn thượng thừa. ...... Đêm dài vắng người, trong phủ Tam hoàng tử có hơn mười bóng đen tề tụ. "Nuôi binh nghìn ngày dùng trong một sớm, bọn ngươi biết sứ mạng của mình chứ?" Chu Kiều nhìn ba mươi sáu người mặc đồ đen sắp hàng chỉnh tề trước mắt mà thấp giọng hỏi. "Chúng ta thề sống chết cống hiến cho chủ công!" Ba mươi sáu người mặc đồ đen quỳ một chân trên đất, đồng loạt đáp. Tuy bọn họ cố gắng đè thấp giọng mình, nhưng sát khí trong đó lại tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt. Nghe những người này đáp lại, trên mặt Chu Kiều khó được lộ ra vẻ hài lòng. Bọn họ là tử sĩ mà gã nuôi dưỡng mấy năm qua, hiện giờ cũng tới lúc dùng đến họ rồi. "Tốt, tốt lắm! Hôm nay tàn sát cả phủ Thái tử, không để người nào sống sót!" Chu Kiều hít sâu một hơi rồi mang đầy sát ý mà trầm giọng ra lệnh. "Tuân lệnh!" Đám người mặc đồ đen ôm quyền trả lời, trong đồng tử không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn lộ ra tia sắc lạnh khiếp người. Cứ như tàn sát phủ Thái tử không phải chuyện đại nghịch bất đạo gì, mà là một việc rất bình thường thoải mái. Sau đó hơn mười người nhanh chóng biến mất. Cả sân khôi phục yên lặng, cứ như những người áo đen kia chưa từng xuất hiện. "Tứ đệ, muốn trách chỉ có thể trách chính ngươi. Nếu ngươi tiếp tục giả vờ ngây ngốc rồi giao ra vị trí Thái tử thì ít nhất còn có thể sống sót. Chỉ tiếc ngươi đã biết chuyện không nên biết, thấy cái không nên thấy." "Hoàng huynh không thể liều lĩnh mong rằng ngươi không nhìn thấy, cho nên chỉ có thể lấy mạng của ngươi." Ánh mắt Chu Kiều rất thâm sâu, gã nhìn mây đen dưới ánh trăng mà nhẹ giọng nỉ non: "Tất cả đều là ngươi tự tìm." ...... Ùng ùng! ! ! Trong bóng đêm dày đặc đột nhiên có một trận cuồng phong thổi quét qua, sau đó sấm chớp rền vang, mưa to bất thình lình rơi xuống tầm tã. Cùng lúc đó, trong phủ đệ của Thái tử. "Điện hạ, mưa càng ngày càng lớn rồi, nên nghỉ ngơi." Phúc bá đứng phía sau Chu Tranh nhỏ giọng khuyên lơn.