Năm đó Tiêu Tình liều lĩnh lựa chọn ở bên đương kim Thánh Thượng cũng từng ngẩng đầu nói năng hào hùng như thế.
Chỉ tiếc vật đổi sao dời, cảnh còn người mất. "Cựu thần đã viết một phong thư và phái người đưa đến Bắc cảnh trong đêm. Chắc là ít ngày nữa người của Tiêu gia sẽ về kinh." Theo Mục Vân thì chỉ có Tiêu Thị có khả năng cởi bỏ khốn cảnh trước mắt của Chu Tranh. "Nhưng rốt cuộc thái độ của Tiêu Thị là gì thì không ai biết cả. Thái tử phải chuẩn bị cho tình cảnh xấu nhất." Mấy năm nay Tiêu Thị không đoái hoài đến chuyện của Chu Tranh, mặc dù biết hắn sống không ổn ở đế đô cũng chưa từng chăm sóc chút nào. Không chỉ vì Tiêu Tình đã chết, còn vì Chu Tranh là một đứa ngốc. Thế nhân đều biết đế vương vô tình, không biết thế gia đại tộc có giống như vậy không. Thế gia đại tộc có thể duy trì trường thịnh mấy trăm năm không suy yếu thì không phải chỉ dựa vào một người một cá nhân, mà là nhờ một thể chế vận hành: Khôn sống mống chết! Chỉ có huyết mạch ruột thịt chất lượng tốt và tài hoa năng lực mạnh mới được coi trọng trong thế gia. Những tộc nhân thấp kém có giá trị lợi dụng thì tốt, nếu không còn giá tị sẽ trực tiếp bị vứt bỏ. Tuy rất tàn nhẫn, nhưng đây là sự thật. "Thái tử khỏi hẳn là nguyên nhân có thể làm Tiêu gia phái người đến kinh. Nhưng nếu chỉ như vậy thì Tiêu gia sẽ không ra tay, càng không giúp ngươi." Lời nói của Mục Vân rất thẳng thắn, cũng rất trầm trọng. Năm gia tộc lớn của Đại Chu bao gồm Tô gia, Duẫn gia, Kỷ gia, Hàn gia và Tiêu gia. Gia tộc nào trong đó cũng có truyền thừa trăm năm và căn cơ thực lực khổng lồ, mặc dù là triều đình cũng phải khách sáo với họ ba phần. Tuy năm gia tộc này rất mạnh, nhưng lại không dính dáng đến chuyện tranh đoạt vị trí hoàng tử. Cũng vì thế mà xưa nay năm gia tộc luôn duy trì quan hệ mật thiết với hoàng thất. Lúc trước vì giúp Chu Thiên mà Tiêu Tình suýt đã bị Tiêu gia trục xuất khỏi gia phả. Có thể thấy được tranh giành ngôi vị hoàng đế chính là lằn ranh không thể giẫm lên của năm thế gia này. Chu Tranh hơi siết chặt bàn tay, biết hàm ý trong lời nói của Mục Vân. Lần này còn đặc thù hơn chuyện ngày xưa của Tiêu Tình, bởi vì Chu Tranh là đương kim Thái tử! Nếu Tiêu gia tùy tiện ra tay trợ giúp Chu Tranh, một khi người thừa kế tương lai không phải hắn thì thật sự là tai ương ngập đầu đối với toàn bộ Tiêu Thị. "Nếu Tiêu Thị không thể trợ giúp bổn cung đoạt vị thì ý nghĩa về kinh lần này là gì?" Chu Tranh cười chua sót, mấy năm nay nguyên chủ chịu hết khi dễ sỉ nhục, hắn không muốn trải qua cuộc sống như thế lần nữa. "Ít nhất Tiêu Thị có thể giúp ngươi sống sót." Mục Vân khẽ thở dài, hôm nay ông đã bày cho Chu Tranh một cách sống chết. Cách sống là nhẫn nhục sống tạm bợ, an hưởng vinh hoa. Cách chết là không sợ cái chết, tranh thủ một lần! Nhưng cách chết này không phải là muốn chết, mà là để Chu Tranh giành được tôn nghiêm. Dù là cách sống hay chết đều là sống sót! Hôm nay trong triều Chu Tranh thật sự đã giành lại được tôn nghiêm của mình, nhưng đồng thời cũng trực tiếp tạo ra một con đường chết. Con đường này không phải đến từ quần thần hay hoàng tử, mà là từ đương kim Thánh Thượng. Nếu Thánh Thượng thật sự sinh ra sát ý thì Chu Tranh hoàn toàn không còn đường sống. Mà Tiêu Thị chính là cơ hội duy nhất có thể giúp Chu Tranh bước lên đường sống lần nữa.