Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng.
Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ không mẫu, sống nương tựa lẫn nhau với một muội muội hơn bốn tuổi. Lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói yếu ớt kéo lại suy nghĩ của Giang Siêu. “Tỷ ơi! Muội đói..." Trong góc phòng tối tăm, cô bé co rúm người đang khổ sở mà ôm bụng, vẻ mặt đầy khao khát nhìn về phía thiếu nữ ngồi bên cạnh. Thiếu nữ mặt mày bầm tím nhìn Giang Siêu đang nằm yên trên giường một cái, rồi cẩn thận đi ra bệ bếp bên ngoài, đào thứ gì đó trong đống tro tàn. Rất nhanh sau đó, một củ khoai môn hơi cháy khét được đào ra. Nàng lại cẩn thận mà quay về trước mặt cô bé, dùng chiếc bát bị vỡ nửa bên hứng nước mưa rỉ xuống từ mái nhà tranh, rồi phủi bớt tro tàn trên củ khoai môn, cùng đưa đến trước mặt cô bé. “Tiểu Thảo, mau ăn đi, nếu không hắn thức dậy sẽ đoạt ăn mất!” Thiếu nữ căng thẳng nhìn Giang Siêu nằm trên giường, nhỏ giọng nói. Bản thân nàng nhìn củ khoai môn đen tuyền cũng vô thức mà nuốt nước bọt, bụng không chịu thua kém mà vang lên. “Tỷ ơi, tỷ cũng ăn đi...” Cô bé nhìn sang Giang Siêu bằng ánh mắt sợ hãi, rồi vội vàng bẻ củ khoai môn cháy khét ra làm hai, đưa một nửa cho thiếu nữ. Đã hai ngày rồi các nàng chưa ăn gì, củ khoai môn này: được giấu trước đó, một củ khoai môn nho nhỏ còn chưa đủ một người đỡ đói. Nhưng mà trong toàn bộ căn nhà đã không còn thứ gì để ăn. Đây đã là đồ ăn cuối cùng của các nàng. Ăn xong miếng này rồi, chắc là hai tỷ muội sẽ phải chết đó!. Thiếu nữ vốn định từ chối, nhưng bụng lại cồn cào ra tiếng Nàng cầm nửa củ khoai môn nhỏ hơn, xoa nhẹ đầu muội muội, nước mắt che kín hai mắt. “Tiểu Thảo, là tỷ tỷ vô dụng, là tỷ tỷ hại muội...” Nàng vốn tưởng rằng gả cho Giang Siêu sẽ làm cho muội muội sống tốt hơn một chút, nào ngờ chào đón các nàng gần như là địa ngục. Nếu không phải không nỡ bỏ muội muội một mình, thì nàng đã tự sát từ lâu rồi. “Tỷ tỷ, Tiểu Thảo không sao, chỉ cần có thể ở bên cạnh tỷ. tỷ, thì dù có bị đói Tiểu Thảo cũng vui vẻ!” Cô bé mỉm cười ngọt ngào với tỷ tỷ, trong mắt tràn đầy lưu luyến. Thế giới của cô bé cũng chỉ còn lại tỷ tỷ. Nếu mất đi tỷ tỷ, thì một cô bé mới hơn bốn tuổi e là không sống nổi. Có điều, khi nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt đều là sợ hãi và sợ hãi, cô bé bị Giang Siêu đánh cho sợ hãi, vết thương trên người vẫn còn ở kia. €ó lẽ là do quá đói bụng, cô bé không nhìn Giang Siêu nữa, rồi mặc kệ khoai môn bẩn hay sạch, cứ ăn ngấu nghiến nửa củ khoai môn thuộc về mình, bên miệng dính đầy tro bụi trên củ khoai môn cũng chẳng quan tâm. Nhìn thấy cảnh này, thiếu nữ ch ảy nước mắt nhiều hơn nữa. Nàng nức nở ôm chặt muội muội, cắn chặt môi, cố gắng không cho mình khóc thành tiếng. Nàng sợ làm người trên giường thức giấc, mình và muội muội lại phải ăn đánh. Trong nhà hết đồ ăn, mà trời đã mưa suốt ba ngày, nên nàng không tìm được gì ăn cả. Nàng dầm mưa vài lần, cũng chỉ trộm đào được một ít rau dại từ đất trồng của người khác, ngoài ra không còn thu hoạch được gì nữa. Giang Siêu năm trên giường chỉ biết đòi hỏi các nàng, nếu không có đồ ăn thì sẽ đánh các nàng một trận. Trong nhà cứ hễ có đồ ăn là sẽ bị hẳn giật ăn, hai tỷ muội các nàng thường xuyên uống nước đỡ đói. Chỉ mới một năm, các nàng đã đói đến mức khuôn mặt vàng vọt, cơ thể gầy gò, sức khỏe yếu kém. Đúng lúc này, Giang Siêu nhúc nhích. Thiếu nữ thấy vậy, sợ tới mức vội vàng nhét nửa củ khoai môn trên tay vào trong miệng muội muội. Nàng che trước người muội muội, lo lắng nhìn về phía Giang Siêu đang ngồi dậy, trong mắt tràn đầy sợ hãi. “Đừng đánh ta và Tiểu Thảo, chờ lát nữa ta sẽ vào trong núi tìm đồ ăn, cầu xin ngươi đừng đánh nữa... Tiểu Thảo còn nhỏ, con bé chịu không nổi...” Nàng cố che kín muội muội, cả người hơi run rẩy. Cô bé sợ tới mức co rúm cả người sau lưng tỷ tỷ, nước mắt chảy ròng, lại không dám khóc thành tiếng, nửa củ khoai môn ở trong miệng cũng không dám ăn. Giang Siêu nhìn thiếu nữ mặt mày bầm tím, cả người đều là vết thương, không hiểu sao trong lòng nổi lên cảm giác đau lòng và tự trách, thầm mắng một câu nguyên chủ là cặn bã. Đáng đời hắn ta ngủ ngủ rồi chết luôn! Nếu hắn không xuyên tới đây, thì chắc là đôi tỷ muội đáng thương trước mắt đã bị nguyên chủ giày vò đến chết. “Các ngươi ở nhà đợi, ta đi ra ngoài một lát, Miên Miên, đi đun một lò nước chờ ta!” Giang Siêu không giải thích với thiếu nữ, xoay người đi ra ngoài. Đã xuyên qua rồi thì hän sẽ chấp nhận số phận, thuận tiện làm người tốt thay nguyên chủ. Trong nhà hết đồ ăn, làm người đàn ông duy nhất trong nhà, tất nhiên là có trách nhiệm đi tìm đồ ăn. Hắn cũng không phải là người ham ăn biếng làm như nguyên chủ. Là đặc công đỉnh cấp toàn năng, chuyện cầu sinh dã ngoại chỉ là một bữa ăn sáng, đi tìm chút đồ ăn không làm khó được hắn. Giang Siêu nhặt cây dao chẻ củi rỉ sắt bên ngoài cửa, đầm mưa đi ra ngoài. Trong nhà, Tô Miên Miên ôm chặt muội muội, ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Giang Siêu, ngây người một lúc lâu. Nếu là trước kia, Giang Siêu chắc chắn sẽ tay đấm chân đá tỷ muội các nàng một trận, sau đó buộc nàng ra ngoài kiếm ăn, dù cho bên ngoài có mưa to cỡ nào. Nếu nàng dám không đi thì Giang Siêu sẽ đánh Tiểu Thảo. Nhưng mà hôm nay, Giang Siêu thức dậy lại mang theo thái độ khác với bình thường, tự mình đầm mưa ra ngoài, còn cầm cây dao chẻ củi? Chẳng lẽ là hản muốn đi săn? “Tỷ ơi, muội lạnh...” Đúng lúc này, Tô Tiểu Thảo trong lòng ngực Tô Miên Miên suy yếu nói. Nhờ vậy Tô Miên Miên mới phát hiện cái trán muội muội nóng lên, ánh mắt mơ hồ. Nàng hoảng sợ đặt muội muội lên giường. “Tiểu Thảo, đừng sợ, tỷ đi nấu nước cho muội, muội chờ tỷ... tuyệt đối đừng xảy ra chuyện... tỷ chỉ còn một mình muội...” Tô Miên Miên vội vàng đi nấu nước. Mấy ngày qua, muội muội bị Giang Siêu ném ra ngoài mưa vài lần, cơ thể vốn yếu ớt đã sớm chịu không nổi, dưới cơn sợ hãi và đói khát, cuối cùng cũng bị bệnh. Trong lòng Tô Miên Miên chỉ còn lại sợ hãi. Phụ mẫu nàng qua đời là do bị phong hàn. Nàng sợ muội muội cũng sẽ vì lần bệnh phong hàn này mà rời bỏ nàng. Nàng cảm giác toàn bộ thế giới sắp sụp đổ rồi.