Diệp Khôn nhìn sợi hồng lăng tỏa mùi hương say người trong tay mình, nghiến răng nói: “Dám trêu chọc mồi chài anh sao, đáng ghét thật, đúng là quá đáng ghét!”

Anh tức tối nghiến răng, nhưng lại không thể làm được gì, Lệ Phi không khác nào con cá trạch, thân người trơn trượt khác thường, càng muốn bắt thì càng dễ bị vuột khỏi tay.

Chết tiệt, để xem tối nay anh sẽ xử nàng như như thế nào, hừ hừ!

Máu nóng sôi sục toàn thân, anh phải uống liền mấy tách nước trà mới miễn cưỡng đè nén được ngọn lửa dục vọng đang cháy hừng hực trong người.

Anh dựa người vào ghế, hai chân rung lắc gác trên bàn, rồi tiếp tục suy nghĩ đến vấn đề ngân lượng, trước khi kiếm được ngân lượng để thiết lập đội thị vệ trung thành với mình thì anh sẽ không thượng triều, đám đại thần đó muốn đợi thì cứ để họ đợi đi.

Nhưng phải làm sao để nhanh chóng có được ngân lượng đây? Anh gãi đầu, cảm thấy đau đầu vì vấn đề ngân lượng.

Bực mình thật, tên Hoàng đế chết giẫm này, suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn điếm, lãng phí vô độ, tiêu hoang hết sạch quốc khố rồi mới chết, để lại cái mớ hỗn độn này cho anh mày thu dọn, đúng là bực quá đi thôi!

Anh ra sức cố gắng lục tìm trong ký ức không vẹn toàn của tên Hoàng đế đó, nhưng đáng tiếc là ngoại trừ những ký ức về ăn chơi đàn điếm và gái gú thì cũng không có gì khác có ích.

Nếu là Tam Quốc trong Hoa Hạ Cổ Quốc, các triều đại thời nhà Đường, Tống, Minh, Thanh thì anh còn có thể sử dụng những kiến thức đã học trong môn lịch sử, ít ra thì có thể biết được ai là trung thần, ai là gian thần, người tài giỏi gồm những ai, nhưng đây lại là đại lục man hoang dã hoàn toàn xa lạ.

Từ tập tục ăn mặc mà đoán thì khá giống với Triều Đường của Cổ Hoa Hạ, phong cách hơi thoáng, hệ thống quản chế lại có chút giống với đời Minh, phân tam công, lục bộ đôn đốc, lục khoa, … cảm thấy hơi phức tạp.

Trong ký ức không đầy đủ của tên Hoàng đế chết tiệt kia, hình như hắn đã giết sạch những Hoàng huynh Hoàng đệ nào có dấu hiệu uy hiếp đến hắn, chỉ còn một muội muội là công chúa Minh Nguyệt, nàng công chúa này đã nhìn thấu hồng trần, nên xuất gia vi đạo ở đạo quan trên núi nào đó.

Bề ngoài, những người nào có huyết thống Hoàng tộc, có uy hiếp đến Vương vị của hắn thì đều bị tên Hoàng đế chết tiệt đó giết sạch, để không ai còn có thể uy hiếp đến Vương vị của hắn nữa, nhưng Diệp Khôn vẫn cảm thấy không yên tâm, ai biết được có tên nào đó dã tâm muốn khởi binh tạo phản, soán quyền đoạt vị hay không, nên chỉ khi trong tay có đội quân trung thành thì anh mới cảm thấy yên tâm hơn.

Xuyên không trở thành Hoàng đế của một nước, điều hạnh phúc nhất chính là có thể thu nạp toàn bộ mỹ nữ trong thiên hạ vào hậu cung, mỗi ngày ăn nhậu phủ phê, tổ chức tiệc đại hội khỏa thân, sướng thôi rồi.

Mấy thằng bạn ngày trước chẳng phải suốt ngày cứ khoe khoang gì mà mười người, trăm người sao? Cứ ‘nổ’ là tán được người yêu đứa sau ‘ngon’ hơn đứa trước sao?

He he, anh mày mạnh hơn tụi mày nhiều nhé, gái mà anh mày cua mới là loại cực phẩm đây, còn loại mười người, trăm người gì gì đó, hừ hừ, đến lúc đó rồi biết, hậu cung của anh toàn là mỹ nhân, mà còn là loại cực phẩm, anh để cho chúng mày ganh tỵ đến hộc máu!

“Lý tưởng của anh đây là thu nạp toàn bộ mỹ nhân trong thiên hạ vào hậu cung!” Diệp Khôn nghiến răng siết chặt nắm đấm, lên tiếng thề.

Khả năng thực thi thành hiện thực của lý tưởng vĩ đại này rất cao, có thể nói là trăm phần trăm, nhưng điều trước tiên là phải ngồi vững trên cái Vương vị này trước rồi mới có thể thực hiện lý tưởng vĩ đại đó được.

Quyền lực chỉ tồn tại khi có vũ lực, muốn ngồi vững Vương vị thì phải có đội quân lớn mạnh, quân đội thì được xây dựng trên cơ sở số tiền lớn, cho nên việc cấp bách trước mắt là làm sao để có được ngân lượng đây.

Nghĩ đến tài chính bị thâm hụt, Diệp Khôn không khỏi buột miệng mắng tên Hoàng đế chết tiệt đó là tên phá nhà phá của, đáng chết, đường đường là Hoàng đế của một nước, chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn, lẽ ra là phải giàu nhất thiên hạ mới đúng, không ngờ hắn lại nghèo hơn cả dân nghèo, đúng thật là bi kịch.

Diệp Khôn nửa ngồi nửa nằm trên ghế suy nghĩ lúc lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được cách nào có thể nhanh chóng kiếm tiền.

Chắc không phải là khi đấu với linh hồn của tên Hoàng đế chết tiệt kia, anh cũng bị ngu rồi đấy chứ?

“Hoàng Thượng, đến giờ dùng bữa rồi.” Ngoài cửa có tiếng của tổng quản nội thị giám Tô Xuân Vinh truyền vào.

Đúng là cũng hơi đói bụng thật, Diệp Khôn sờ sờ chiếc bụng đang kêu ọc ọc của mình, bất ngờ sực nhớ ra linh hồn của mình đã chiếm hữu thể xác này, không biết trông dáng vẻ ra sao?

“Người đâu, lấy gương tới đây.”

“Dạ, Hoàng Thượng.” Tô Xuân Vinh thắc mắc không biết Hoàng Thượng muốn lấy gương để làm gì, nhưng cũng vội vàng ra lệnh cho thái giám bên dưới đi khiêng gương đến.

Thời kỳ đó chưa có gương bằng thủy tinh, mà được làm bằng đồng, được đánh bóng láng, hai tên tiểu thái giám thở hổn hển khiêng tấm gương bằng đồng có thêu hoa văn vào bên trong ngự thư phòng.

Diệp Khôn nhìn vào trong gương đồng, rồi sờ sờ gương mặt mình, sau đó anh nở nụ cười hài lòng.

Mày rậm mắt to, mũi cao, nhìn khá là tuấn tú, nếu theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của thời hiện đại thì có thể xếp vào cấp bậc đại soái ca rồi, tuy không thuộc tuýp mạnh mẽ cho lắm, mà hào hoa phong nhã có chút thư sinh, nếu ở thế giới hiện đại thì chắc chắn sẽ rất thu hút các cô gái.

Diệp Khôn khá hài lòng với bộ dạng anh tuấn như vậy, phong độ xuất chúng, như cây đón gió, phong lưu phóng khoáng, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, tốt hơn mấy trăm lần thể xác bản than ở thời hiện đại với chiều cao một mét sáu mươi lăm, cân nặng hơn tám mươi ký, chỉ có điều là da dẻ hơi tái nhợt, nhìn có vẻ yếu ớt.

Muốn phụ nữ ai gặp cũng say nắng thì phải có chút mạnh mẽ hơn nữa, he he.

Anh tạo dáng đứng khoe cơ thể, tự thấy đẹp, đáng tiếc, thể chất thân xác này hơi yếu quá, cơ thịt mềm nhũn không chắc, kiểu này chắc phải rèn luyện một thời gian mới được, nếu không thì mỹ nữ hậu cung nhiều như vậy, sao có thể ‘tiêu hóa’ hết được.

Thấy Hoàng Thượng đứng soi gương đồng cả buổi, dáng vẻ như đang đắm chìm trong tự sướng, Tô Xuân Vinh đứng hầu bên cạnh lúc lâu, trong lòng ông cảm thấy có chút buồn bực: chẳng lẻ Hoàng Thượng là tên cuồng tự kỷ sao?

Diệp Khôn đứng tự sướng soi gương cả nửa ngày trời, rồi mới thỏa mãn lệnh Tô Xuân Vinh đuổi hết toàn bộ đại thần văn võ ra ngoài Hoàng Cung, rồi sau đó mới nghênh ngang đi dùng cơm.

Thỉnh thoảng anh có xem những bộ phim cổ trang dài tập được chiếu trên ti vi, trong đó có cảnh Hoàng đế dùng bữa, món ăn rực rỡ muôn màu, đủ loại mỹ vị khiến cho người xem hoa cả mắt, xa xỉ đến mức nhìn thôi cũng đủ no rồi.

Diệp Khôn tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thực tế nhìn vào những món ăn được bày đầy trên bàn, còn chưa tính đến những món điểm tâm, tráng miệng, anh vẫn không khỏi bất ngờ mở to hai mắt.

Trời, với bao nhiêu đây món thì cũng đủ cho mấy trăm người ăn ấy chứ, đúng là quá xa xỉ, quá lãng phí, nếu tính theo đây thì mỗi ngày phải tiêu tốn bao nhiêu ngân lượng? Với kiểu ăn như thế này thì đến núi vàng núi bạc cũng mòn, chả trách gì tài chính bị thâm hụt.

Nhìn thấy Hoàng Thượng nhăn mặt, tổng quản ngự thiện đường Trịnh Long Cơ toát mồ hôi hột, ông đưa mắt nhìn tổng quản nội thị giám Tô Xuân Vinh với ý dò hỏi.

Cũng không trách được ông căng thẳng, mấy tháng gần đây, tâm trạng Hoàng Thượng không tốt lắm, hở chút là nổi trận lôi đình, vài đầu bếp có tiếng trong ngự thiện đường bị xử trảm rồi, sao ông không lo lắng được?

Tổng quản nội thị giám Tô Xuân Vinh cũng hồi hộp theo, nếu là trước đây thì ông có thể biết chính xác được tâm tư suy nghĩ của Hoàng Thượng, nhưng hôm nay, Hoàng Thượng có chút kỳ lạ, khác với thường ngày, khiến ông không thể nào đoán được.

Diệp Khôn cầm đũa lên nếm thử những món trước mặt, những món này được chế biến rất tinh tế và bày trí rất đẹp, sắc-hương-vị đầy đủ không thiếu cái nào, tuy là không thể tinh tế như những món ăn hiện đại vì những món ở hiện đại có thêm bột ngọt và bột nêm các thứ gia vị, nhưng so ra thì hương vị vẫn không thua kém, anh vẫn cảm thấy khá hài lòng.